Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, điều này khiến Mục Vỹ phải ngẩn người.
Đây là một thế giới màu xanh lơ lửng trên không.
Đã thế, các lâu các đình đài còn ở bên trong một cái bong bóng nước khổng lồ.
Bóng nước này cũng có màu xanh, còn cung điện bên trong thì cao vút.
Mục Vỹ vừa giơ tay chạm vào thì lập tức đã chui vào bên trong.
Ngay sau đó, hắn chợt cảm thấy người mình nhẹ bẫng như thể đã mất đi trọng lực, cứ thế bay lượn ở đây.
Cảm giác này rất không chân thực.
Hơn nữa còn khiến Mục Vỹ cảm thấy khó tin.
Cái bong bóng nước này trông có vẻ đâm một cái là thủng, ấy vậy mà nó lại chịu được sức nặng của một cung điện to lớn, đúng là không thể tin được.
Mục Vỹ hua đôi tay, mượn thế đó để di chuyển lên phía trước.
Đột nhiên mất đi trọng lực khiến hắn thấy rất khó chịu.
Nhưng một lát sau, Mục Vỹ đã thích ứng được với cảm giác này.
Mục Vỹ mượn sức gió để bước lên phía trước, chính xác hơn thì là trôi đi.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã trông thấy có hai người sóng vai bước ra từ một cung điện.
Bọn họ bước đi thong dong giữa các cung điện lớn.
“Nơi này đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, nếu Ngũ Hành Thiên Phủ chúng ta có cơ một nơi giống thế này thì đã phải biết!”
“Nhất là tiểu sư muội đó của ngươi, được thong thả dạo chơi ở biển tình yêu không trọng lực này là nhất luôn chứ gì?”
“Mẹ kiếp! Tự nhiên tiểu tử ngươi lại nói thế làm ta nổi hứng rồi đấy!”
“Ha ha!”
Hai người không ngưng trò chuyện rồi rẽ vào một chỗ quẹo.
Bụp! Một người trong số đó chợt ngã xuống rồi tắt thở.
“Im lặng!”
Mục Vỹ bất ngờ xuất hiện rồi nhìn người đó, nói: “Ta hỏi ngươi, Ngũ Hành Ngọc Minh đâu?”
“Trong, trong cung điện!”
Thấy đồng bọn của mình bị giết một cách bất thình lình, tên đi cùng sợ hết hồn hết vía.
Họ đều ở tầng thứ sáu, thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên, vậy người có thể âm thầm lặng lẽ giết chết họ phải mạnh tới cỡ nào?
“Nghe ta hỏi tiếp đây!”
Mục Vỹ nói: “Các ngươi đến đây để tìm thứ gì?”
“Ta… ta không biết, ta nói thật đấy!”
“Được rồi!”
Đệ tử đó vừa nói dứt lời thì đã bị Mục Vỹ cứa cổ.
“Không biết à? Thế thì phí cả tình cảm của ta ra!”
Mục Vỹ cũng đành bó tay, có lẽ lần này bọn họ đến đây, chỉ có Ngũ Hành Ngọc Minh biết mình đang tìm thứ gì thôi.
Khéo Lộ Viễn cũng biết.
Nhưng với cái tính cách chết tiệt của tên đó thì kiểu gì cũng trung thành nhất nhất, còn lâu mới chịu tiết lộ cho hắn.
“Xem ra phải tìm Ngũ Hành Ngọc Minh luôn thôi”.
Mục Vỹ bất đắc dĩ thở dài.
Cứ hỏi lung tung thế này thì cũng chẳng có ai biết.
Hơn nữa, phải giẫm chân xuống đất ở nơi này thì mới cảm thấy trọng lực, chứ không là người lại như chiếc lá ngay.
Ngoài ra còn bầy sói mắt xám chỉ hút máu chứ không ăn thịt ở lối vào nữa chứ, đáng sợ chết đi được!
Quả đúng là một nơi kỳ lạ.
Có thể đây là một nơi hoàn toàn lạ lẫm và khó hiểu với Mục Vỹ, nhưng với Ngũ Hành Ngọc Minh thì khác.
Chắc tên này biết hết mọi thứ ở đây rồi.
Mục Vỹ trốn trong bóng tối nên không biết gì cả.
Còn y ở ngoài ánh sáng thì cái gì cũng rõ.
“Đành thế vậy!”
Cuối cùng Mục Vỹ chán nản thở dài một hơi rồi nghênh ngang bỏ đi.
“Ngươi là…”
Bụp!
Một tiếng chất vấn vang lên, Mục Vỹ chẳng nói chẳng rằng tung luôn một quyền ra.
Nếu hắn đã không biết Ngũ Hành Ngọc Minh làm gì ở đây thì tốt nhất là lộ diện luôn, sau đó tìm tên đó rồi tẩn cho một trận.
Vỗn dĩ, hắn đến đây lần này cũng là để giết Ngũ Hành Ngọc Minh mà.
Bây giờ cứ phải như con ruồi mất đầu thế này thì chi bằng ra mặt luôn cho xong.
Gặp những người này, Mục Vỹ gần như không coi họ là đối thủ.
Gặp kẻ nào là hắn giết kẻ ấy, đến khi nào xử nốt Ngũ Hành Ngọc Minh mới thôi.
“Ngũ Hành Ngọc Minh, không phải ngươi muốn ta đến tìm ngươi hay sao? Ta đến rồi đây, sao chưa xuất hiện hả?”
Mục Vỹ hô to lên, khiến cả bong bóng nước phải rung rung.
Vù vù!
Nhưng ngay sau tiếng hô ấy của hắn thì đã có các tiếng xé gió vang lên.
Liên tục có người đáp xuống, ba người đi đầu nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
“Là ngươi, Mục Vỹ!”
Một đệ tử cao lớn trong số đó hô lên.
“Ngươi dám đến đây ư!”
“Tịnh Vũ, phí lời với hắn làm gì, giết luôn đi!”, một cô gái có vóc dáng mảnh khảnh khác lạnh lùng nói: “Tên này tự dẫn xác đến, mà giờ Ngọc Minh không có thời gian đối phó hắn đâu, chúng ta tự xử luôn thôi”.
“Ừm!”
Một người thanh niên khác gật đầu nói: “Tên này chính là một tai hoạ, giết hắn rồi vừa hay có thể giải quyết một trở ngại cho Ngọc Minh”.
“Thạch Dương, Lâm Hà, đừng kích động!”
Thấy hai người đó định ra tay, người được gọi là Tịnh Vũ lên tiếng ngăn cản, sau đó nhìn Mục Vỹ rồi cau mày nói: “Trước đó, Lộ Viễn đã đi cản đường ngươi đúng không? Người đâu rồi?”
“Hắn ư?”, Mục Vỹ giơ tay chống cằm rồi đáp: “Chắc chết rồi”.
“Cái gì!”
Nghe thấy vậy, ba người kia bùng nổ khí tức rồi bừng sát ý nhìn Mục Vỹ.
“Đừng kích động!”
Hai người kia nhìn Mục Vỹ rồi gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất