"Hắn đã chết, đại trận của các ngươi cũng phá luôn cho rồi!"
Mục Vỹ phất tay, năm luồng kiếm khí đang nằm trên mặt đất phút chốc đâm thẳng xuống làm phát ra những âm thanh lạch cạch.
Những nhát đâm ấy kéo theo hàng loạt tiếng nổ động trời.
Tiếng phập phập truyền đến từ dưới chân mọi người.
Một loạt kiếm khí tỏa ra khắp nơi, những tiếng kêu gào khóc than cao tận trời.
Màn chắn mới đây còn bảo vệ họ khỏi sự tấn công của Mục Vỹ nay đã trở thành thứ đẩy họ vào chỗ chết. Nó giam cầm tất cả vào trong ngăn không cho bọn họ thoát ra ngoài.
Sao có thể như vậy!
Mục Vỹ đanh mặt nhìn mấy chục người bị kiếm khí bao trùm.
Ngũ Linh Phong Sát Trận nhìn thì hùng vĩ đấy nhưng cũng chỉ có thế.
Kẻ làm chủ trận pháp có thể tụ tập và phát huy sức mạnh của tất cả mọi người, đồng thời có thể sẽ phải chịu những thương tổn đến từ chính nguồn sức mạnh mà kẻ đó nhận được.
Vừa rồi nhìn như tất cả mọi người hóa giải chiêu thức Bát Hoang Hỏa Long Ngâm của Mục Vỹ nhưng thực chất chỉ có một mình Tịnh Vũ chịu đựng mà thôi.
Ngặt nỗi hắn ta quá chủ quan, dám dùng cách này thì chấp nhận cái chết thôi.
Dù sao chăng nữa Bát Hoang Hỏa Long Ngâm cũng là tuyệt kỹ của Hỏa Hành Sơn, Mục Vỹ tu luyện nó chẳng hề gặp trắc trở gì, lại thêm uy thế của thiên hỏa, người này không chết mới là lạ.
Còn về năm đạo kiếm ấn mà Mục Vỹ đánh ra trước đó thì sau khi người ở vị trí tâm trận chết, hắn có thể thuận đà truyền năm đạo kiếm khí ấy vào lớp bảo vệ của đám đệ tử.
Muốn chạy ư?
Đại trận vẫn còn nguyên vẹn, chúng đừng hòng chạy thoát.
Không khác gì cá chậu chim lồng cả.
"Thấy sao?"
Nhìn đám đệ tử đã chết hơn một nửa, chỉ còn lại rất ít, chưa đến mười mấy người, Mục Vỹ nhếch mép.
"Các ngươi phải lường trước hậu quả khi dám giết đệ tử của năm thế lực lớn chứ? Chưa kể trong số các ngươi cũng có người xuất thân từ năm thế lực lớn, các ngươi thật sự xuống tay được với sư huynh đệ cũ của mình ư!"
"Muốn giết thì cứ giết, đừng nói nhiều".
"Tốt thôi!"
Nghe một tên đệ tử nói vậy, Mục Vỹ rút kiếm kết liễu gã ngay.
"Trước mặt ta mà ra vẻ ngoan cường ư?"
Mục Vỹ cười phá lên, ánh mắt đầy châm chọc.
Bấy giờ những người xung quanh mới lộ vẻ hãi hùng.
"Thôi, Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn là kẻ thù không đội trời chung, giữ mạng các ngươi không tốt chút nào".
Nói rồi Mục Vỹ tung một chưởng ngay lập tức.
Phần Thiên Lạc Tinh!
Một dải đốm lửa nhỏ trải dài không thấy cuối bỗng dưng giáng xuống tạo nên một chưởng ấn khổng lồ. Nó từ chân trời lao xuống thật nhanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy chưởng ấn, tâm trạng ai nấy đều trở nên tăm tối vô cùng.
Họ chết chắc rồi!
"Ai cho ngươi giết đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta?"
Giữa lúc đó, một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên.
Tiếng hừ ấy vừa dứt thì một bóng người lộ mặt.
Hỏa chưởng với uy thế cao ngất trời tức khắc bị một cơn lốc lớn cuốn lấy rồi ầm ầm nổ tung trên bóng nước như một thiên thạch rơi từ trong đêm đen xuống đất. Âm thanh phát ra từ vụ nổ lớn đến mức khiến toàn bộ bóng nước lung lay.
"Ngọc Minh sư huynh!"
Hình ảnh bóng nước vỡ tan làm phần đông đệ tử mừng rơn hét lên.
"Cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra!"
Mục Vỹ nhếch môi nhìn người đang đứng ở phía đối diện.
Y mặc trường sam, nét mặt vừa chán chường vừa bực bội, không kiên nhẫn.
Ấn tượng mà người này để lại cho người khác khá kì lạ, trông có vẻ y đang rất vội nhưng mặt khác lại như chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì, thậm chí mỗi việc đứng thôi cũng không muốn chút nào.
"Ngươi là Mục Vỹ à?"
Ngũ Hành Ngọc Minh nhíu mày nhìn Mục Vỹ, nói: "Phiền quá, quá là phiền. Đã bảo Lộ Viễn thấy ngươi thì báo lại cho ta ngay mà tên này chẳng chịu nghe lời, chắc chết mất rồi".
Y chẳng muốn nói gì.
"Biết ngay mà, rắc rối chết đi được, có dung hợp với nguồn gió thôi cũng không yên. Mục Vỹ, Ngũ Hành Thiên Phủ ta ưa chuộng thiên tài như ngươi lắm đấy, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng".
Trong lúc nói chuyện, Ngũ Hành Ngọc Minh luôn tỏ ra khó chịu, bực mình.
Mục Vỹ thật sự thấy hơi buồn cười. Ngũ Hành Thiên Phủ có ba thiên tài gạo cội, trong đó có hai người hắn đã gặp thì cả hai đều có đặc trưng riêng.
Không biết Ngũ Hành Động Thiên là người thế nào đây!
"Giữa ta và ngươi đâu cần phải nói mấy lời khách sáo như thế?"
Lúc này, Mục Vỹ lên tiếng.
"Đúng là không cần thật!"
Ngũ Hành Ngọc Minh nhìn đống xác chết nằm la liệt dưới đất, nói với vẻ não nề: "Biết vậy đứng một chỗ chờ ngươi vào nằm chung với xác của Hỏa Vận Thần và Hỏa Hoằng Thành cho đệ tử Hỏa Hành Sơn các ngươi mang về rồi".
Những lời này làm Mục Vỹ siết tay chặt đến mức kêu răng rắc.
"Giết người vui quá nhỉ?"
"Vui sao?"
Ngũ Hành Ngọc Minh lắc đầu giải thích: "Thực lực của hai tên kia quá kém cỏi, một mình Lộ Viễn thôi là giải quyết được rồi chứ có cần ta nhúng tay vào đâu. Giết hai tên đó không vui chút nào, giết ngươi thì có đấy!"
"Vậy ngươi có thể thử xem vui đến đâu!"
"Vui lắm chứ!"
Ngũ Hành Ngọc Minh vừa đáp vừa lấy một cây trường thương ra.
Đây là một trường thương dài gần một trượng và ẩn chứa nguồn năng lượng mạnh mẽ, bạo tàn.
"Tử Kim Huyền Thương, Hư Tiên Khí nhất phẩm, cấp bậc ngang với thanh kiếm ngươi đang cầm đấy. Dùng cây thương này để giết ngươi đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi!"
Dứt lời, Ngũ Hành Ngọc Minh lao đến.
Trường thương!
Đây là vũ khí khó luyện nhất.
Trước đây Mục Vỹ cũng rất chuộng dùng các loại thương nhưng bản thân lại chẳng có năng khiếu gì với vũ khí này, hồi đó còn học cho vui được chứ giờ thì không thể.
Mục Vỹ nói rồi rút kiếm tấn công!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất