“Người học võ có ai không điên chứ?”, Cửu Nguyên Huyết Luân phía trước Mục Vỹ loé sáng, toàn thân hắn như đã thay đổi màu sắc: “Phật đã dạy, ta không vào địa ngục thì ai vào?”
“Phật? Ngươi đang nhắc đến các tăng nhân che mặt ở đại thế giới Vạn Thiên hay…”
“Hay gì?”
“Không có gì!”, Quy Nhất dừng lại rồi nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm, coi chừng bị Ngũ Hành Ngọc Minh làm thịt đấy!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ liếc nhìn Ngũ Hành Ngọc Minh với ánh nhìn loé sáng, sau đó cười ha hả nói: “Không có chuyện đó đâu”.
“Hử?”
“Thật ra ngươi đang rất sợ ta đúng không?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Cửu Nguyên Huyết Luân đã xoay tít mù.
Hiện giờ, cảnh giới của hắn chẳng những đã hoàn toàn hồi phục, mà sức mạnh trong cơ thể còn tăng lên gấp bội.
Sự đột phá này khiến hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hơn nữa, đối thủ của hắn còn không quá mạnh.
“Mục Vỹ, chết đi!”
Sức chịu đựng của Ngũ Hành Ngọc Minh đã đạt đến giới hạn rồi.
Ngũ Hành Thần Ấn có thể nói là vô địch, nhưng vẫn không làm gì Mục Vỹ được.
Lúc này, y buộc phải dựa vào nguồn gió - sức mạnh của gió mà mình mới nắm vững để giết hắn thôi.
Dần dà, các thanh đao gió đã xuất hiện quanh Ngũ Hành Thần Ấn.
Chúng tập trung xung quanh Ngũ Hành Thần Ấn rồi hình thành các nguyên khí gió với sức tàn phá khủng khiếp.
“Đoá hướng dương đã đẹp thế rồi, còn thêm sắc xám cho nó rực rỡ hơn à?”, trông thấy hành động này của Ngũ Hành Ngọc Minh, Mục Vỹ bật cười.
“Khốn kiếp!”
Ngũ Hành Thần Ấn trước người Ngũ Hành Ngọc Minh đã phình to, trông giống hệt đoá hoa hướng dương nở rộ, còn các thanh đao gió màu xám thì giống những chiếc lá, làm đoá hoa trông chân thực hơn.
Song, tổng thể lại trông chẳng ra sao cả.
Nghe Mục Vỹ châm biếm như vậy, trán Ngũ Hành Ngọc Minh đã lấm tấm mồ hôi.
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Trông thấy dáng vẻ này của Ngũ Hành Ngọc Minh, Mục Vỹ lại càng cười cợt.
“Con trai đừng sợ, lại đây cha ôm cái nào! Cha sẽ cho con chết trong sung sướng”.
“A!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Ngũ Hành Ngọc Minh không thể chịu được nữa, lập tức bùng nổ.
“Mục Vỹ, chết đi!”
Ngũ Hành Ngọc Minh hét lên rồi điều khiển Ngũ Hành Thần Ấn và đao gió hình thành từ nguồn gió tấn công Mục Vỹ.
“Đòn hay đấy!”
Thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười rồi tiến bước.
Cửu Nguyên Huyết Luân cũng đã bùng nổ.
Một trận đại chiến chuẩn bị diễn ra!
Cửu Nguyên Huyết Luân!
Ngũ Hành Thần Ấn!
Không gian vang lên những âm thanh hỗn loạn, dường như mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại những âm thanh ấy thôi.
Uỳnh…
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, lại là cả tràng tiếng nổ vang.
Từng tiếng đùng đoàng dội vào tai người nghe.
Mọi người có mặt ở đây đều thấy màng nhĩ của mình rung lên, ngay sau đó họ đã bị dư chấn của vụ nổ khiến tai mất luôn cảm giác.
Vụ nổ khủng khiếp này đã bao trùm cả bong bóng nước.
Hiện giờ, bong bóng nước chỉ còn năm màu sắc của ngũ hành, cùng với tiếng nổ là pháo lửa bay khắp trời, mùi khét cũng toả ra.
Song các âm thanh ấy vẫn chưa dừng lại, còn Mục Vỹ và Ngũ Hành Ngọc Minh thì vẫn đang giao chiến trong cơn phong ba bão táp đó.
Người dùng kiếm, kẻ dùng thương!
Sau hàng loạt các tiếng cheng cheng thì đã có một tiếng hự vang lên.
Không gian yên ắng trở lại.
Dư âm của vụ nổ lại bắt đầu lan ra.
Nhưng hiện giờ chẳng còn ai ngẩn ngơ nữa cả.
Mọi thứ đã biến mất rồi.
Tất cả mọi người và đại điện đều đã nổ tung sau vụ nổ này.
Chỉ còn hai người đứng lơ lửng trên không trung.
Người cầm kiếm, người cầm thương.
Nhưng hiện giờ, thanh kiếm đó đã đâm vào tim của người cầm thương.
Còn cây thương thì đã đỡ lệch vị trí tấn công của thanh kiếm.
“Ngươi thua rồi!”
Khoé miệng Mục Vỹ dính máu, hắn cười nói.
“Ta thua rồi!”
Ngũ Hành Ngọc Minh hoàn toàn thả lỏng.
Bãn nãy giao chiến với Mục Vỹ, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn bây giờ, khi cận kề với cái chết, y lại thấy nhẹ nhõm.
Sau khi cảm nhận được điều đó, Ngũ Hành Ngọc Minh chỉ biết cười khổ.
Nhưng nụ cười này trông rất khó coi.
“Ngươi nói đúng, ta không phải người của tiểu thế giới Ngũ Hành, mà là tiểu thế giới Tam Thiên”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có một tiếng động vang lên, Ngũ Hành Ngọc Minh đã rơi thẳng xuống.
Trong lúc đó, có một cơn sóng dập dờn chui ra khỏi người y rồi bay vút lên trời.
Vù…
Nhưng khi bay tới rìa bong bóng thì nó đã đâm vào bong bóng như một cây kim, song đã bị một lực tấn công mãnh liệt bắn ngược trở lại.
Tuy nhiên, chùm sáng ấy vẫn không cam tâm, tiếp tục lao đi.
“Còn ngây ra đấy làm gì?”
Quy Nhất chợt nói: “Nguồn gió đấy, đừng để nó chạy mất”.
“Nó không chạy được đâu”.
Mục Vỹ mỉm cười khi thấy nguồn gió giằng co, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
Nguồn gió đó không thể chạy thoát được.
Nếu nó có thể bỏ trốn thì đã rời đi trước khi Ngũ Hành Ngọc Minh đến rồi, chứ còn ở lại trong bong bóng bí ẩn này làm gì.
Mục Vỹ mặc kệ hành động tuỳ ý của nguồn gió rồi cứ thế thong dong hồi phục thực lực.
Muốn dựa vào sức mạnh của tám nguyên khí để thao túng nguồn gió thì Mục Vỹ phải ở trạng thái tốt nhất.
“Tiểu tử ngươi chắc chắn nó không chạy thoát được à?”
Dứt lời, Mục Vỹ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất