“Lão quỷ, ngươi đừng nghĩ linh tinh nữa. Dù thân thế của ta hơi mờ ảo, nhưng chắc chắn ta không phải con của loài sói đâu, cho nên ngươi đừng nghĩ vớ vẩn, ta là người đấy!”
Thấy Quy Nhất vẫn im lìm, Mục Vỹ lập tức ngừng việc khôi phục thực lực rồi nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta xuất hiện trong một thế giới tối tăm, nhưng chắc chắn không phải từ trong bụng sói chui ra, đừng nói là ngươi đang nghĩ ta…”
“Trời ơi!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Đừng đừng, ngươi đừng nghĩ nữa, ta không có sở thích đặc biệt ấy đâu. Mẹ sói nuôi lớn ta, nhưng ta vẫn hành xử theo tác phong của con người, chứ không làm chuyện gì gì đó với loài sói đâu, ta là một người đàn ông bình thường!”
Nhưng lúc này, Quy Nhất vẫn nghệt ra, chẳng thèm đoái hoài đến Mục Vỹ.
“Được rồi, coi như ngươi giỏi, muốn nghĩ gì thì nghĩ!”
Mục Vỹ không thèm nói gì nữa rồi mặc kệ Quy Nhất.
Song, Quy Nhất lại thầm thở phào một hơi.
“Mục Vỹ!”
“Cái gì?”
“Sau này, chắc chắn ngươi sẽ rất mạnh!”
“Đương nhiên, mục tiêu của ta là trở thành cường giả chí tôn trên thế gian, trở thành thần đế vô thượng và vượt qua thần đế số một mà mọi người vẫn biết trong truyền thuyết mà”.
Thần đế vô thượng!
Nghe thấy vậy, Quy Nhất chỉ biết cười trừ.
“Thần đế số một chỉ là một cách gọi thôi. Thần đế là đế vương của một vương quốc, vô thượng là lâu dài, vậy thần đế vô thượng là gì?”
Nhưng Quy Nhất nói câu này như để cho bản thân mình nghe, chứ không phải Mục Vỹ.
“Lão rùa, ta biết ngươi có lai lịch bất phàm nên hay coi thường một tên huênh hoang như ta”.
Mục Vỹ trầm ngâm nói: “Nhưng cách nghĩ của ta rất đơn giản, ta muốn chọc mù mắt mấy lão già ở đại thế giới Vạn Thiên tưởng ta đã chết, sau đó thống nhất nơi đó. Ta sẽ dẫn ngươi theo rồi đi tìm kẻ thù của ngươi và báo thù cho chủ nhân cũ của ngươi!”
Nghe thấy vậy, Quy Nhất ngẩn người.
“Báo thù cho ta và chủ nhân cũ của ta…”
Quy Nhất nhất thời trầm mặc, như thể suy nghĩ đã bay đến tận nơi nao.
“Thôi, tiểu tử ngươi đừng nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, giờ nên nghĩ cách về tiểu thế giới Tam Thiên trước đi, vợ con ngươi vẫn đang chờ ở đó đấy!”
“Biết rồi!”
Mục Vỹ cười phá lên rồi chợt bình tĩnh lại nói: “Lão rùa, ngươi hỏi lai lịch với cha mẹ ta làm gì? Lẽ nào ngươi nghi kiếp trước ta mạnh như vậy là nhờ huyết mạch của cha mẹ ta? Hay ngươi nghĩ cha mẹ ta là thần?”
Quy Nhất giật mình khi nghe câu hỏi của Mục Vỹ.
Y không ngờ mình chỉ hỏi vậy mà Mục Vỹ đã đoán được điểm này.
“Ngươi gọi ta là gì?”
“Lão rùa!”
“Rùa cái đầu ngươi ấy!”
Quy Nhất chợt giậm chân nói: “Tiểu tử kia, đừng tưởng thân thế kiếp trước của mình mơ hồ thì cha mẹ mình là thần nữa đi được không? Ta thấy ngươi nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy, cùng lắm chỉ là cha mẹ ngươi không nuôi được nên đem bỏ thôi”.
“Mẹ kiếp! Cần gì phải rủa ta độc địa thế hả?”
Mục Vỹ giật đùng đùng nói.
“Ngươi đừng có mà nghi ngờ năng lực của ta, cha mẹ ta mà là thần thì mới là chuyện lạ đấy. Nếu đúng là vậy thì ta chẳng là hậu duệ của thần à, thế thì còn lợi hại hơn Tiên Nhân nhiều. Nếu vậy, ta đã chẳng bị người ta giết ở kiếp trước, chắc chắn đã thức tỉnh huyết mạch, tu vi tăng nhanh, làm gì có chuyện bị người ta ép tới bước đường cùng!”
“Còn nữa, ngày xưa ta chỉ là một ngọn cỏ thôi, ta đã trỗi dậy nhờ huyết mạch người phàm của mình, nếu ta mà có huyết mạch của thần thì đã bay lên trời lâu rồi”.
Mục Vỹ cũng có suy đoán trong đầu.
Quy Nhất nghi ngờ huyết mạch của hắn cũng có lý do, nhưng hắn được sống hai kiếp thì đương nhiên huyết mạch phải đặc biệt hơn rồi. Vì thế khi bắt đầu tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển, hắn thấy rất khó khăn, nhưng dần dà đã phát hiện ra đường lối tươi sáng và tốc độ tu luyện cũng ngày một nhanh hơn.
Nhưng Quy Nhất nghi ngờ thân thế của hắn thì không được rồi.
Hắn từng là Tiên Vương ở kiếp trước, nếu đúng là hậu duệ của thần thì đã thành tiên hoàng, tiên đế từ lâu rồi, chứ cứ vật lộn mãi ở vị trí Tiên Vương làm gì.
Không thể nào đâu!
Mục Vỹ lại lắc đầu.
Có vị thần nào lại ném con mình vào thế giới của người phàm rồi để mặc nó tự sinh tự diệt chứ?
Nghĩ vậy thôi, Mục Vỹ đã thấy hoang đường rồi.
“Lão rùa, ngươi đừng nhắc thần thiếc gì nữa, ta không phải hậu duệ của thần đâu. Nhưng ta sẽ cố gắng để con trai của mình làm được điều ấy, vừa sinh ra đã thức tỉnh huyết mạch và thành tiên luôn, bỏ qua cấp thiên tài”.
“Được, ngươi thì giỏi rồi, ngươi còn giỏi chém gió nữa, nhưng chém vừa thôi, nguồn gió sắp bay mất rồi kia kìa”.
“Còn lâu…”
Song Mục Vỹ còn chưa nói hết câu thì phát hiện nguồn gió đã thay đổi hình dạng từ chùm thành cột rồi.
Đã thế nó còn dồn hết sức lao vào bong bóng nước nữa.
“Lão rùa chết tiệt, làm hỏng chuyện tốt của ta rồi”.
Thấy vậy, Mục Vỹ không còn tâm tư chuyện trò với Quy Nhất nữa, lập tức tăng tốc lao đi.
Nếu để nguồn gió chạy mất thì hắn phí công giết Ngũ Hành Ngọc Minh rồi, việc sắp thành lại hỏng thì hắn điên mất.
Còn Quy Nhất chỉ trầm mặc nhìn Mục Vỹ tức tốc bay đi, suy nghĩ thì đã bay về phương nào.
Sau khi biết nơi Mục Vỹ xuất hiện là dãy núi Táng Thần, Quy Nhất không thể bình tĩnh lại được.
Rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Quy Nhất cũng không biết nữa!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất