Nhưng tình hình đã ra thế này, Mục Vỹ nào còn tâm trạng quan tâm Quy Nhất nghĩ gì nữa.
Hắn mà tiếp tục nói hươu nói vượn với Quy Nhất thì không khéo nguồn gió của hắn sẽ mất dạng luôn ấy chứ.
Vật đến tay rồi mà còn để vuột mất thì Mục Vỹ thà tát mình một phát cho xong.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, nguồn gió va uỳnh vào bóng nước.
Rắc rắc.
Lúc này, một vết nứt bỗng nhiên hiện ra trên bóng nước.
Mục Vỹ khá ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, sau đó hắn vội vàng tiến lên vung kiếm chém vào nguồn gió.
Uy lực của một kiếm ấy không hề mạnh nhưng lúc này nguồn gió đang tập trung toàn bộ năng lượng vào màn chắn đằng trước nên không còn sức mạnh chống lại một kiếm ấy nữa.
Trước đó màn chắn đã yếu đi phần nào do chịu ảnh hưởng từ đòn tấn công của Mục Vỹ và Ngũ Hành Ngọc Minh, giờ mà không chạy đi là nó sẽ vĩnh viễn bị giam tại đây, không còn được thấy mặt trời nữa!
Nhưng nó phơi mình ra mà chẳng có tí phòng ngự nào nên nhát kiếm đơn giản của Mục Vỹ hoàn toàn có thể làm nó bị thương nặng.
Cuối cùng, nguồn gió cắn răng, quyết định rút sức mạnh về và quay sang đỡ kiếm.
"Ngươi chán sống rồi đúng không!"
"Ơ, ngươi biết nói à!"
"Nói nhảm, bản tôn được thế giới sinh ra, thân phận và địa vị sao mà hạ đẳng như loài người các ngươi được! Tiểu tử kia, ngươi vừa giao chiến với tên ngu xuẩn kia, yếu đi nhiều nên không phải đối thủ của ta đâu!"
Nguồn gió nói một cách ngạo mạn: "Thả ta rời khỏi đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"
"Không được!"
"Gì cơ?"
"Ngươi tưởng ta ngu lắm chắc?"
Mục Vỹ cười phá lên: "Ngươi là nguồn gió, mà nguồn gió là gì? Cội nguồn của gió! Thả ngươi đi thì biết đâu ngươi động một tí là tiểu thế giới Ngũ Hành sụp đổ, đất trời rung chuyển cũng không chừng, ai mà chế ngự được ngươi? Theo như ta đoán, bóng nước này được tạo ra nhằm mục đích đối phó ngươi, chắc hẳn năm đó ngươi bị nhốt tại Phong Vẫn Đại Lục, làm sủng vật cho người khác cưng nựng!"
"Ngươi đang thử thách lòng kiên nhẫn của ta đấy!"
Nguồn gió lạnh lùng dọa: "Ngươi đang tự đào mồ chôn mình đấy nhãi ranh!"
"Được thôi, tới giết ta đi chứ!", Mục Vỹ nở nụ cười kì quặc.
"Ngươi nghĩ mình có thể thu phục được ta sao? Ngươi chưa thấy kết cục của Ngũ Hành Ngọc Minh kia à? Nếu không có ta, ngươi nghĩ mình giết hắn dễ lắm ư? Làm gì có chuyện đó!"
Mục Vỹ đáp: "Đúng là không thể, vậy nên ta sẽ cảm ơn ngươi, sau đó ôm ngươi vào lòng!"
"Đi chết đi!"
Câu trả lời của hắn làm nguồn gió nổi cơn thịnh nộ, nó hóa thành một cái bóng rồi tấn công Mục Vỹ trong trạng thái trong suốt.
Gió vốn không màu.
Sở dĩ đao gió mà Ngũ Hành Ngọc Minh thi triển vừa rồi có màu xám là do y vẫn chưa khống chế được nguồn gió triệt để, cuối cùng chết vì bị Mục Vỹ giết cùng sự phản kháng từ bên trong của nguồn gió.
Hậu quả của lòng tham không đáy là vậy đấy.
Ban đầu Ngũ Hành Ngọc Minh quả thật chắc chắn sẽ thu phục được nguồn gió, nhưng chắc chắn là một chuyện còn có thể biến chắc chắn thành hiện thực hay không lại là một chuyện khác.
Ngũ Hành Ngọc Minh không lường trước Mục Vỹ sẽ tìm đến đây nhanh đến vậy nên mới có sơ hở.
Hậu quả của khinh suất chính là cái chết.
Giờ đây, nguồn gió chuyển sang hình người bay vụt tới.
"Ngươi cho rằng ta sẽ trấn áp ngươi chỉ bằng thực lực của mình một cách ngu ngốc như Ngũ Hành Ngọc Minh ư?"
"Cái gì?"
"Bộ ngươi không thấy trên người ta có gì sao? Nguồn gió à, các huynh đệ tỷ muội của ngươi đang kêu gọi ngươi đây!"
Mục Vỹ hả hê cười rồi dứt khoát tấn công.
Tiếng vù vù vù truyền đến, số nguyên tố xuất hiện quanh thân hắn lúc này không phải chín mà là tám.
Tử Liên Yêu Hỏa, Phệ Hồn Tâm Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa tạo thành Hỏa nguyên.
Vĩnh Hằng Chi Kim tạo nên Kim nguyên.
Cây Vạn Hóa là Mộc nguyên.
Đá Bổ Thiên đại diện cho Thổ nguyên.
Hắc Ngục Ngân Thủy là Thủy nguyên.
Thất Vũ Thể Điện là Điện nguyên.
Cửu Thiên Chân Lôi hình thành Lôi nguyên.
Và huyết mạch của Mục Vỹ tạo nên Huyết nguyên.
Tám nguyên tố vây quanh thành một vòng tròn nhưng ở chính giữa lại trống.
Chính là Phong nguyên!
Giờ phút này, Tru Tiên Đồ đang lơ lửng giữa tám nguyên tố.
Hình ảnh ấy tựa hồ như một nhà hiền triết sau khi tạo ra thế giới đứng trên đỉnh cao nhất nhìn tất cả những gì thuộc về mình, thỏa mãn với tham vọng xây dựng một đế chế của riêng mình.
"Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chỉ còn thiếu ngươi nữa thôi!"
Mục Vỹ biết mặc dù Tru Tiên Đồ đủ mạnh để thay thế Phong nguyên nhưng suy cho cùng nó vẫn là một món thần binh chứ không phải một nguyên tố thực thụ.
Chỉ khi Phong nguyên chân chính xuất hiện thì sự thay thế ấy mới được trọn vẹn.
Và khi đó, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mới thật sự là Cửu Nguyên.
Hiểu điều đó, Mục Vỹ điểm ngón, tám nguyên tố vây quanh thành một vòng tròn tiến lại gần nguồn gió.
"Kể từ hôm nay, trên thế gian này không còn nguồn gió nữa mà chỉ còn Phong nguyên. Ngươi sẽ trở thành một phần trong Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ta!"
Ngón tay hắn chỉ đến, tám nguyên tố lập tức thâu tóm nguồn gió.
Hiện giờ nguồn gió đơn thương thất mã, sao có thể chịu nổi việc bị tám loại nguyên lực mạnh nhất trong tự nhiên áp đảo?
Trong tình huống ấy, nguồn gió đã hoàn toàn bị thu phục.
Hệt một nữ tử yếu đuối bị tám tráng hán bắt lên xe ngựa, kéo vào rừng sâu núi thẳm vậy.
"Tên mất nết, đồ vô liêm sỉ!"
"Ngươi chỉ là một thằng nhãi thấp kém, sao có thể điều khiển những nguyên tố gắn liền với thiên nhiên chứ. Ngươi đã vi phạm quy tắc của Thiên Đạo, ngươi sẽ bị trời phạt!"
"Cho dù bị luyện hóa thành công, ta cũng không bao giờ khuất phục ngươi!"
Mục Vỹ vung tay, Cửu Nguyên trở về vị trí cũ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất