“A di đà phật!” 

             Giữa lúc đó, một giọng nói già cỗi vang lên, một vị cao tăng thuộc tiểu thế giới Di Lặc nãy giờ chẳng nói gì bỗng mở mắt. 

             “Phổ Thông đại sư, ông có gì muốn nói sao?” 

             “A di đà phật, ngã phật từ bi, không nên giết người vô tội!” 

             Phổ Thông đại sư có hàng mi dài, mặt hồng hào. Ông ta bỗng nói một câu như vậy với những người xung quanh. 

             Nghe vậy, những người thống trị các tiểu thế giới lập tức ngẩn người. 

             “Nhưng Phật Tổ cũng nói giết người là để giải thoát cho con người nên bọn tiểu thế giới Ngũ Hành thật sự rất cần tiễn về Tây Thiên. Cơ mà tiểu thế giới Đấu Khải hạng chín và tiểu thế giới Cự Ma hạng tám bốn tiểu thế giới chúng hợp sức giết chết thì cũng không có gì đáng ngại, đã giải thoát thì ta đề nghị nên giải thoát cho nhiều người hơn nữa!” 

             “...” 

             Người của tiểu thế giới Di Lặc ai cũng tỏ ra lương thiện, tốt bụng nhưng ba người còn lại đều biết từ bi trong câu ngã phật từ bi mà ngày nào những người này cũng lải nhải chính là giết người đoạt bảo, hóa độ chúng sinh. 

             “Thư Vũ, nhớ lời ta nói chưa?” 

             “Đệ tử nhớ rồi ạ thưa Thái tổ tông, đợt này đệ tử sẽ ra tay với tiểu thế giới Ngũ Hành trước ạ!” 

             Song Thư Vũ là thiên tài mạnh nhất tiểu thế giới Thái Cực, mặc áo bào in hình Thái Cực Trận, trông y chẳng khác gì một thư sinh ngây ngơ. 

             Ở phía bên kia, Lôi Không vỗ vỗ một người thanh niên cường tráng bên cạnh rồi dọa dẫm: “Lôi Phong, lần này tên nhãi nhà cậu mà không lọt vào tốp mười là cẩn thận về ta cắt chân đấy!” 

             “Lão tổ cứ tin ở đệ tử ạ!” 

             Lôi Phong cao đến hai mét, y cười xởi lởi với Lôi Không: “Bốn người chúng con liên minh với nhau thì ba tiểu thế giới Đấu Khải, Cự Ma, Ngũ Hành nằm trong tốp mười sẽ bị diệt toàn quân thôi!” 

             “Trí Nhạc, ta đặt cho cậu pháp danh này là muốn cậu vui vẻ giúp người, giết người để giúp họ được ra đi thanh thản, nhớ đấy, nhớ đấy!” 

             “Cảm ơn Phổ Thông sư tổ đã nhắc nhở!”, một hòa thượng trẻ, đầu trọc chắp tay trước ngực, nói với vẻ nghiêm túc: “Phổ Thông đại sư yên tâm, đệ tử thề sẽ dùng đôi tay này giải thoát cho nhiều người hơn, bất kể nam nữ!” 

             Nghe thấy câu này, đám người Tử Thương Minh, Lôi Không và Thái Hoàng Thiên đều nhăn mặt vì không chịu nổi bộ dạng thánh thần lừa đảo ấy. 

             Trí Nhạc nói xong thì lại nhìn ba người kia nói a di đà phật, sau đó gã ta nghiêm mặt: “Ba vị thí chủ, lần này đã hợp tác thì chúng ta nhất định phải khiến ba tiểu thế giới kia trả giá đắt. Khi thời khắc đó đến, ngã phật từ bi, để giúp nhiều người được giải thoát hơn, Trí Nhạc này không thể chối từ, càng cực nhọc càng giúp được nhiều người!” 

             Lời lẽ của Trí Nhạc làm ba người Tử Vô Tẫn, Lôi Phong, Song Thư Vũ mắc ói. 

             Vì thành tích thì nói thẳng luôn đi, còn nói cái kiểu giả tạo đó nữa. 

             Trong hàng nghìn tiểu thế giới chỉ có bọn cao tăng ở tiểu thế giới Di Lặc mới không biết xấu hổ đến mức này thôi. 

             Người ta ăn thịt người còn biết nhả xương, những người này thì như muốn nuốt cả quần áo, giày dép những nạn nhân xấu số luôn. 

             “Mục Vỹ, Thạch Thương, hai người các ngươi phải đề cao cảnh giác đấy, mạng sống là quan trọng nhất!” 

             Đến khi nhìn thấy từng thiên tài của đông đảo tiểu thế giới có mặt tại đây vào ngày hôm nay, trong lòng Đế Văn bắt đầu hối hận. 

             Không biết ông ta đưa Mục Vỹ tới đây là đúng hay sai nữa. 

             Hắn đang nắm giữ Ngũ Hành Phong Thiên Ấn, đây là thứ vô cùng quan trọng với ông ta, là thứ quyết định ông ta có thể đột phá cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong và tiến vào Tiên Cảnh hay không. 

             Nhưng cuộc chiến Bách Giới cũng rất đỗi quan trọng với Ngũ Hành Thiên Phủ bọn họ. 

             Thật sự là Đế Văn rất đắn đo. 

             Lúc này ông ta đã bắt đầu hối hận rồi. 

             Biết vậy ban đầu đừng nghe Mục Vỹ nói. 

             Tiểu tử này thấy bản thân giết được võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất nên kiêu ngạo là điều không tránh khỏi. 

             Nhưng sao ông ta cũng máu dồn lên não, ra một quyết định hồ đồ như vậy chứ. 

             Trước mắt đành hi vọng Mục Vỹ có thể bảo vệ bản thân trong cuộc chiến Bách Giới thôi. 

             “Xin lão tổ yên tâm!”, Thạch Thương chắp tay trả lời: “Đệ tử nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân!” 

             “Cuộc chiến thú vị thế này, giữ mạng thôi sao đủ!” 

             Mục Vỹ khẽ cười. 

             “Phải giết người kiếm cho đủ điểm lọt vào tốp mười chứ, chuyện hay ho thế này sao lại không liều mạng!” 

             Nghe hắn nói vậy, Thạch Thương chậc chậc. 

             Nói về lòng gan dạ, y tự thấy bản thân không bằng Mục Vỹ. 

             Vừa rồi cả Luân Vô Thường lẫn Minh Nguyệt Tâm đều là tầng ba cảnh giới Sinh Tử, khi thấy hai người họ trong lòng Thạch Thương cứ sợ sệt thế nào. 

             Trong khi cách nói năng và cử chỉ của Mục Vỹ thì cứ như một kẻ điên vậy. 

             Bùng! 

             Giữa lúc đó, một âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên. 

             “Cuộc chiến Bách Giới sắp bắt đầu rồi!", Đế Văn lẩm bẩm. 

             Sau khi tiếng động ấy truyền đến, hàng loạt bóng người tập trung về trung tâm. 

             Nhìn sơ sơ số lượng đám đệ tử kia cũng lên đến một trăm nghìn người, quả là một con số khổng lồ. 

             Giờ phút này, các cường giả đứng đầu của từng tiểu thế giới lại đứng tại chỗ, không di chuyển. 

             “Các vị!” 

             Đúng lúc đó, một bóng người bay đến. 

             Người này mặc trường bào màu xanh, anh tuấn, cơ thể cường tráng, mười ngón tay thon dài, cho người ta ấn tượng đây là một người ôn hòa, mềm mỏng. 

             Vô Cực Ngạo Thiên! 

eyJpdiI6IkRBckE0c1NQSThLOVp6N0dLemRZT2c9PSIsInZhbHVlIjoiRzJXeDgzRThYeitPYkFMNG9KcTZQMnVZR1wvWVwvMFVIeStWTEowT1VyckdyaVUyU2Z3OWFueW9sN2tMSDZ1VlA1V1BYMEg2Rnk1OTM4YWdsNXplOGRwVFVOdGZnSWgrWitDVjF3Y1JcL0lwcWQ1czcySkZiODZJM0szR2tDdXNmVm93aFFyXC9VTVFJRU1LRGJveGtYVzNUdmVTR1wvWkp0b0h6cllUTmpqVTBZVGlFTWdocEd3WHFaaVBUOHNTYmNPbHFKUUNQVVNqcEtpc1NFTk9KK0w4ZVV6Z3RnakxPNjJPS3ZDbzN2VmM1bDQ2SVNYZ3NzaWZDd0RPOFVjYU50RjEwS0k0SmxhV3dEQWR1d1wvN0RSNFwvM1hMXC95ZkEwUE5RZzRYeGozMStudmppVT0iLCJtYWMiOiI3NDIzOTM2Y2ZiY2U3MDQwNmY0ZjYxMjk3MDkxNjgwMzEyMzJmMzc3YTg4YmZjZWQ4ZDVlZmI3YjE1ZTE4NDY5In0=
eyJpdiI6IlJ5N2l6eUNFenJ3Z3Y5cmxxRzRPQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiNkNyWkVYY0dBWUR0NEplMmVOUGdMV1ljWUZCTkRIaGlDTFl0N3FVak5tWGpmZ0FMTkZ5eWlieGlcL0Qzbjd0MUxVTTM3akxhNVpwNXBPQks1NVZ0ellKVWdWMit2NUwyZnRNY1I4YWZPS1dcL0REZmtSczZFV3hYV0E4QjVUdUIzVHVrU1dTV2xxOTNxUHNmN0FzZGx6WDA1UndhVGFxMVNrTnQxc3piVTRxV09nYlM0UkVBS1BBTEFmK1dmalFpRVlTWkZET1BwcDBcL1dZZ3FTQlBoMXE0Qzl4MVBLZW9MSVdBcUNiOGdXODlLQWFQdFlDdGhIb0dXTkxiRVVJeUVlRmtGUlpQSEl0MmkydW5id1wvbHZMd0RmeW9FTjBPU2lMNmk0OHZUSmtyZEFsRTZtXC9nMmdSWTAyYVdNUFo0Y3IrQ0VZTUR4TzF6S1hTaDkrcDNnVVVYM05NdVByWHZmNlJDMUZMUnJGQ1RySDVabXZRNVwvTm01eUlpNmV6OWxEUGNkb2o1WCtoRm15ZVBsUEhndURvb1NMaFc1dGZ6OWFxd3ZJY2NaN0RTRzBcLzNaVlwvRHc3Z1dxaFZDRytBSnBhWVdTR0tzQWRnZmhMOHp4dHk2Z1M0dDZMbVdxUjFzRE5sQ05mcUVDVHc4bTJQOFFiXC8xTVp1TnhsbkNBZXJuR3JTU0xlYjZoSGJmRXZENU5cLzlsTlJOa0VZeWgyMFp5SE1XeTYzWW50K3ZZeXBndGlvUGdhRVhLXC9PKzhzaVQzXC9TU2FkIiwibWFjIjoiZjgwNzkzYWJjOGE3ZDZkODQzMWE2ZTViMjlhYTc3YzRlZWE2ODEzYWJlMjBlYmFiODAyMmM5MWU0MDQ0NTljMSJ9

             Bởi vì cảnh giới của người này là Sinh Tử tầng bảy đỉnh phong!

Ads
';
Advertisement
x