Khi thấy các đệ tử đi vào Tứ Nguyên Phong Địa rồi, Đế Văn cứ lo lắng mãi không thôi. 

             Mục Vỹ vào đó rồi có sống sót trở ra hay không cũng chưa biết được. 

             Như các lần trước thì cả trăm nghìn người đi vào, nhưng chỉ còn bảy, tám nghìn người sống sót ra ngoài. 

             Tỷ lệ thương vong quá cao nên ông ta không lo không được. 

             Hơn nữa, Ngũ Hành Thiên Phủ của ông ta còn đứng trong tốp mười, chính xác hơn là đứng chót, cho nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhắm vào đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ. 

             Nhưng giờ Đế Văn biết rằng có lo cũng chẳng để làm gì. 

             Trong lúc đó, hơn trăm nghìn đệ tử đã biến mất khỏi đây. 

             Các điểm sáng thi nhau tiến vào Tứ Nguyên Phong Địa. 

             Sau khi đặt chân vững vàng xuống đất, Mục Vỹ mới thở phào một hơi. 

             Vào trong rồi! 

             Hắn quan sát xung quanh thì thấy nơi này hơi tối. 

             Mặt trời chiếu xuống đất xuyên qua các tán cây. 

             Nhiệt độ dễ chịu, chim hót hoa nở, nơi này có vẻ giống chốn bồng lai tiên cảnh hơn. 

             Vù! 

             Đúng lúc này, chợt có tiếng xé gió vang lên. 

             Mục Vỹ không thèm nhìn mà nhanh chóng dựng ngón trỏ và ngón giữa lên thành kiếm. 

             Phụt! 

             Một tiếng kêu đau đớn vang lên, đã có người ngã từ trên cây ở phía sau hắn xuống, cổ người đó ứa máu, đã chết. 

             “Chưa gì đã ra tay rồi, vội vàng quá đấy!” 

             Mục Vỹ nhìn thi thể dưới đất rồi cười nói. 

             Giết một người là được một điểm. 

             Mục Vỹ chợt động tinh thần để kiểm tra điểm số. 

             Chắc hắn là người động thủ nhanh nhất rồi. 

             Vù, một màn ảnh đã xuất hiện trước mắt hắn. 

             Các điểm sáng chi chít xuất hiện trên màn hình một cách chỉnh tề. 

             Nhưng vừa liếc nhìn một cái thì Mục Vỹ đã nghệt mặt ra ngay. 

             Hắn cứ tưởng mình vừa vào Tứ Nguyên Phong Địa, còn chưa kịp lấy hơi đã giết được một người thì ít nhất cũng phải đứng hàng tốp trên bảng. 

             Nhưng sau khi nhìn thấy thứ hạng của mình, hắn đã phải đờ ra. 

             Xếp thứ 9800! 

             Sau đó hắn nhìn tới thứ hạng đứng đầu thì càng hoảng hơn. 

             156 điểm! 

             “Mẹ kiếp! Ai mà ra tay ác thế, vừa vào đã giết được hơn trăm người rồi, biến thái quá đi mất!” 

             Mục Vỹ không nhịn được chửi thề một câu. 

             Từ lúc hắn đáp đất đến giờ mới hơn chục hơi thở chứ mấy. 

             Vậy mà đã có người giết được hơn trăm người khác rồi, đúng là tàn nhẫn thật! 

             Cùng lúc đó, có một người đang lau thanh đại đao trong tay trên một mô đất nhỏ ở một vùng hoang vắng, sau đó ngồi ngay ngắn xuống. 

             Người đó mặc một thân khôi giáp màu máu, hai lỗ mũi xỏ khuyên, còn thanh đại đao trong tay thì nhuốm máu. 

             Ngay cạnh đó là cả trăm thi thể đầm đìa máu, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. 

             Người đó hít sâu một hơi rồi bật cười ha hả với vẻ dữ tợn. 

             “Thơm thật đấy, đúng là khiến người ta say mê”. 

             “Đã bảo các ngươi đừng tới mà không chịu nghe, nếu đến đây rồi thì kiểu gì chẳng chết trong tay kẻ khác, thôi thì giúp Bạo Thiên Minh ra tăng điểm vậy!” 

             Người thanh niên đó đứng dậy rồi thở ra một hơi, sau đó nhìn ra phía xa mỉm cười. 

             “Đại chiến Bách Giới à! Tiểu thế giới Bạo Ma chỉ cần một mình Bạo Thiên Minh ta là đủ rồi!” 

             Một giọng nói ngông cuồng xông thẳng lên trời xanh. 

             Cùng lúc đó, có các bóng người đang xuyên qua một ngọn núi cao. 

             “Tử Vô Tần, ngươi có chắc là có thể liên lạc với người ở tiểu thế giới Tử Viêm các ngươi không?” 

             Trí Nhạc mặc áo cà sa, chắp tay hình chữ thập rồi điềm đạm nói. 

             “Sư phụ Trí Nhạc đừng lo, chỉ cần sư phụ dẫn người của tiểu thế giới Di Lặc đến là được!”, Tử Vô Tần cười lớn nói: “Còn ta dẫn người của tiểu thế giới Tử Viêm đến đây bằng cách nào thì sư phụ không cần lo đâu”. 

             “Thế thí chủ Lôi Phong và Song Thư Vũ thì sao?” 

             “Haizz, đại sư không cần lo, chúng ta tự có cách!” 

             Song Thư Vũ vội nói. 

             Dứt lời, Song Thư Vũ lập tức nới rộng khoảng cách, con lừa già này đúng là khiến người ta phát mệt, mới đi với nhau một lúc thôi, mà gã ta cứ liên tục lải nhải bên tai họ. 

             Đến người dễ tính như Lôi Phong còn không chịu được nữa là y. 

             Người của bốn tiểu thế giới lớn bắt tay với nhau, sau đó lập tức đi thu nhập nhân lực. 

             Cùng lúc đó, đệ tử thiên tài của các tiểu thế giới cũng đang tập trung người mình lại. 

             Nhưng Tứ Nguyên Phong Địa này cứ năm mươi năm lại thay đổi một lần, cho nên dù họ muốn tập trung mọi người lại thì cũng cần một khoảng thời gian nhất định. 

             Bịch… 

             Có tiếng động vang lên, ngay sau đó đã có hai người ngã xuống, toàn thân bê bết máu. 

             Mục Vỹ phủi tay rồi cười khổ. 

             Suốt chặng đường thong dong nãy giờ, hắn chẳng kiếm ai, nhưng người ta thì cứ không ngừng tìm tới hắn. 

             Đến giờ, hắn đã giết mười bảy mạng người rồi! 

             Nhưng sau khi thấy mình mới đứng thứ 1024 trên bảng xếp hạng, Mục Vỹ cũng thấy kinh ngạc. 

             Nếu tính từ vị trí của hắn trở lên thì hơn một nghìn người ở bên trên đã giết tổng cộng gần hai mươi nghìn người rồi. 

             Mà họ chỉ vừa mới vào đây được một lúc thôi đó. 

             Đại chiến Bách Giới quả là tàn khốc. 

             Vù… 

             Đúng lúc này, chợt có tiếng xé gió vang lên, một giọng nói rất nhỏ lướt qua người Mục Vỹ. 

             Song, giọng nói này còn chưa kịp tránh Mục Vỹ thì đã bị hắn tóm được. 

             “Hả? Truyền âm à!” 

             Thường thì truyền âm rất hiếm khi bị người khác bắt được, cho nên rõ ràng truyền âm này có điểm kỳ lạ, hơn nữa tình cờ thế nào còn va ngay vào Mục Vỹ. 

eyJpdiI6InMwd3pGSnk3UEJjUmxCUWJ1aWJ4c2c9PSIsInZhbHVlIjoia2J5REJlTmN4UlhIVzV5VVVHMnpDZEFSNzlDenV6NklZZ1duOHVtdmVOTU5nWnlIS1VcLzRWWDVMcmwwd3hYUUFLSmEzV3N1aTZrODltR3V0UkI2WWl4VDU5ZG1VNWlzZTVFb3EranBnUFc1SFFkeXRaQ3hmZ2VvZ1R5Skc0UkF1MnF5a3pBK0xGTXY5eWxRZ0VjcVg3eXdYV21wdGdBdjZvNGsyRlcyTjhmK0ZUcHN4NkpzZUhIRTQxVE1OMUVSd3VBR09iNGYyMDc2Ym5XN1l3M1lNRGNaeXpIWHFlNWUwc2c2cmJcL0ZVOU5icVB2Q1BUd1NqUGM4T3ZhTWxCd3F1VkJRdmg3RkY0U0FlSTNPT1hzOGJiWWU3WmNjNzVjK1pjNkN3VlU2MjBleEhUSVoxOTBvSm9rNVVRSTdNM0h1eiIsIm1hYyI6IjU1Y2U3MDI4MGUxZGM2Y2RlY2QyZWRkMjBlNjZmMGZhMTc5MzVjNmQzNjgwY2ViYTEyZmY5ZTIwODdjZWVlNTMifQ==
eyJpdiI6IlhQWlBJN0NDM21PNWpTZkhOM2F2WHc9PSIsInZhbHVlIjoiZWwzMVRTbzdyZklCYWt1ajJcLzNrU21zbWY0OG5XZ3AxeTU2OENMQVlRblwvZGhpOUMxMEtJNzF4WkhjMVJPK1duem51bTc3VldlS21kQUZCcUFVcURiaWVVbTFkV2xzdHhtWnNndXRhTm5OWjFicExZRTZRNm02SWhHbFlqMUU1SGhkRmQxR3hLcFAzamh3bWhqN3BMMTlUZURJVmVpSHBZQ2lqVlpXbW41enJZV1p6eUxCSVRFRTlwOGN6UklQR0hwSml3TFpncE5EUm5ZcjlOakRqajdsY21ld3B1elMyMHJKbG9uWmU4Wk5JPSIsIm1hYyI6IjUxNWJkMzlkZDNmZmY2ZDA2NWRjNzk3MmNjODkwZDAwYjgzNmUwYTc3MTZlMmM0ZjBiNzRjMmNhNWE3YTNiMWMifQ==

             “Người của tiểu thế giới Tử Viêm lập tức đến nơi phát ra truyền âm tìm ta!”

Ads
';
Advertisement
x