Mục Vỹ cười khẩy trong bụng, tiến lên một bước.
Nguồn sức mạnh dồi dào đi qua mỗi một ngóc ngách trong cơ thể, tiếng xương cốt kêu răng rắc như thấu trời xanh.
Cùng lúc đó, toàn bộ lớp vảy trên người hắn cũng phát ra tiếng sột soạt vang dội.
Đây mới thật sự là hắn!
Là hắn sau khi hoàn toàn bùng nổ sức mạnh huyết mạch!
"Ngươi biết hổ nhào à? Lão tử chơi rồng bay luôn này!"
Mục Vỹ thầm mắng rồi xông đến.
Trong lúc di chuyển, toàn thân hắn như huyễn hóa ra bóng rồng.
Giờ đây, hư ảnh sau lưng Bạch Lãnh liên tục thu nhỏ, thu lại vào trong người gã ta rồi biến mất.
Nhưng cùng lúc đó, sức mạnh phát ra từ cơ thể Bạch Lãnh lại tăng gấp mấy trăm lần.
Tu vi càng cao, thân thể của võ giả càng rắn chắc như thần binh, đây là ấn tượng mà Bạch Lãnh để lại cho Mục Vỹ.
Mạnh mẽ!
Nhưng lúc này hắn cũng không còn là Mục Vỹ trước đây nữa.
Thân thể đã hóa rồng xuất hiện, diện tích được vảy rồng bao trùm gia tăng trên diện rộng, Mục Vỹ cảm giác mình như được long hồn bám vào người, sức mạnh tăng lên một cách chóng mặt.
"Giết!"
Quát khẽ một tiếng, Bạch Lãnh xông tới tấn công.
Mục Vỹ không tránh không né, cũng tung một cú đấm ra.
Bành...
Tiếng nổ vang lên, người Mục Vỹ từ trên xuống dưới đều phát ra tiếng vảy kêu vang dội, hai bóng người giao thủ bằng cách cơ bản nhất: đánh tay không.
Mỗi một cú đấm hay cú đá đều khiến mặt đất chấn động dữ dội, những vết nứt dài đến hơn nghìn mét.
Giờ phút này, Ma Phàm mở mắt, vô cùng thảng thốt trước cảnh tượng ấy.
Sức mạnh của hai người này lớn đến mức đây không còn là trận so tài giữa hai võ giả cảnh giới Sinh Tử nữa rồi, quá dữ dội!
Kể cả hắn ta cũng phải thừa nhận rằng bản thân kém xa hai người họ.
"Phong Hầu Chấn Chưởng!"
"Địa Diệt Chưởng!"
Hai đạo chưởng ấn va uỳnh vào nhau làm tiếng nổ ùng ùng vang lên liên hồi, âm thanh ấy lớn đến mức những người đứng cách đó thật xa xây xẩm mặt mày, đầu đau như sắp nổ tung.
Trận so tài này quá khủng khiếp.
"Tiểu tử kia, trên người ngươi có mùi máu rồng, ta giành lấy thì còn gì bằng!", Bạch Lãnh nở nụ cười âm hiểm: "Nếu ngươi không ngại thì cho ta cướp máu rồng của ngươi nhé".
"Đương nhiên là ngại rồi!"
Mục Vỹ trầm giọng hừ lạnh rồi vung nắm đấm đến.
Ầm một tiếng, một quyền của hắn giáng xuống khiến mặt đất nứt toát từng chút một. Bề mặt dưới chân Bạch Lãnh bắt đầu nứt nẻ, khô cạn như sông mất nước.
Sau tiếng nổ lớn ấy, những hư ảnh bỗng nhiên hiện ra sau lưng hai người.
Đằng sau Bạch Lãnh là những tia chớp trắng kêu lách tách rất to.
Còn sau lưng Mục Vỹ là ánh sáng bảy màu, trong ánh sáng ấy còn thấp thoáng bóng dáng rồng thiêng.
Thân thể sau khi hóa rồng của Mục Vỹ từng hấp thu hồn rồng, lúc này, cường độ của hồn rồng ngày một lớn dần dưới sự bồi bổ, tưới nhuần trong thời gian dài.
"Biến!"
Bạch Lãnh gằn giọng gào lên, vung tay, uy thế không tên bỗng dâng lên trong đất trời, một bóng trắng xông tới chỗ Mục Vỹ.
Địa Diệt Chưởng ẩn chứa năng lượng bàng bạc lại được tung ra.
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến những người có mặt tại đây đều thấy mặt đất chấn động dữ dội.
Trong tình huống ấy, kể cả Mục Vỹ đang hóa rồng cũng thấy người nôn nao. Sau tiếng ầm, hắn thụt lùi ra sau, cả tay lẫn chân đều bị thương, vảy thì đẫm máu, rơi mất mấy miếng.
Mục Vỹ không kịp trở tay trước sự bùng nổ sức mạnh đầy đáng sợ của Bạch Lãnh.
Chuyện gì thế này?
Hắn nhìn Bạch Lãnh bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Thời gian ngươi hóa rồng quá ngắn, uy lực làm gì sánh bằng ta, thôi thì ngoan ngoãn chịu chết cho rồi!"
Bạch Lãnh nhếch mép xông tới.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ thấy gã ta lao tới mà vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn chầm chậm vươn tay trái ra, một thứ sức mạnh lặng yên từ từ tụ tập trong tay hắn.
Dường như loại sức mạnh này tích tụ càng nhiều, hơi thở của Mục Vỹ càng yếu dần, cuối cùng không ngờ có nguy cơ biến mất.
"Thế này là sao?"
Bạch Lãnh nhìn Mục Vỹ, không dám chủ quan, gã ta nhìn Mục Vỹ chòng chọc đầy đề phòng và hỏi.
"Ta không cần biết ngươi muốn giở trò gì, giết ngươi thì máu lẫn hồn rồng sẽ thuộc về ta, ta chính là người mạnh nhất!"
Nét mặt Bạch Lãnh lạnh như băng, gã ta cong mười ngón tay lại, móng tay liên tục mọc dài phát ra tiếng rít rít rít rít vô cùng chối tai.
Nhưng bất kể Bạch Lãnh làm gì đi nữa thì từ đầu đến cuối Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ, khí tức ngày một yếu dần như sắp sửa biến mất.
"Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình, ngưng!"
Sau tiếng quát khẽ của hắn, Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình ngưng tụ, tiếng đùng đùng vang lên ngay lúc đó.
"Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, Thiên Diệt Chưởng!"
Đột nhiên, Mục Vỹ gầm lớn rồi giơ hai tay lên, tay trái chậm rãi đẩy ra.
Động tác trông thật chậm chạp ấy lại dấy lên cơn chấn động.
Thiên Diệt Chưởng, một chưởng diệt thiên địa!
Tuy nhiên, trong lúc Mục Vỹ thi triển chiêu thức, vảy trên tay hắn kêu sột soạt, từng cái vảy rơi xuống, máu chảy ra ngoài, da thì rạn nứt trông cực kỳ đáng sợ.
Chẳng mấy chốc cú chưởng đã tiến sát Bạch Lãnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất