Khi Hạ Tử Duệ thong dong đứng dậy, ánh mắt hờ hững quét qua người của Lâm Bắc Hàn.
Đôi mắt sâu thẳm đen láy của Lâm Bắc Hàn đanh lại, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hạ Tử Duệ vờ như không thấy, cười tươi như hoa với hắn, xoay người nói với tam phu nhân đang quỳ ở dưới đất: “Vừa rồi bổn vương phi nghĩ kỹ lại, tuy bức tranh cấm đó là tam phu nhân tặng nhưng nét mực trong bức tranh rõ ràng mới được thêm vào trong khoảng hai ngày này. Như vậy, tam phu nhân bớt đi một chút hiềm nghi”
Tam phu nhân quỳ dưới đất trợn tròn hai mắt, không dám tin Hạ Tử Duệ lại nói đỡ cho nàng ta, hai mắt nàng ta lập tức phát sáng, mong chờ nhìn Hạ Tử Duệ.
Liên trắc phi nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, Hạ Tử Duệ rốt cuộc muốn giải quyết chuyện này như thế nào?
“Quả thật có người hãm hại nô tỳ, xin vương phi trả lại công bằng cho nô tỳ!” Tam phu nhân dập mạnh đầu ba phát, nước mắt rưng rưng vô cùng đáng thương,
nói.
“Vậy ngươi nói trước xem, ngoại trừ ngươi còn ai từng thấy bức tranh này, hoặc ai biết ngươi sẽ tặng bức tranh này cho bổn vương phi?” Hạ Tử Duệ hỏi với giọng trầm thấp.
Trái tim của tam phu nhân không kìm được mà run rẩy, nghe thấy lời của Hạ Tử Duệ, con mắt của nàng ta bắt đầu đảo không ngừng.
Cuối cùng, mắt của nàng ta chợt sáng lên, vội vàng trả lời: “Bức tranh này luôn được nỗ tỳ cất trong rương, chưa từng lấy ra, nó mới chỉ được lấy ra khỏi rương vào hai ngày nay”
“Người từng thấy bức tranh này cũng chỉ có Thuận Miên – nha hoàn nhị đẳng trong phòng nô tỳ, ngoài ra còn có hai bà tử từng tới phòng của nô tỳ trong hai ngày nay. Bọn họ...
Nói tới cuối tam phu nhân lắp bắp, dường như có lời khó nói, dường như đang che giấu cái gì đó.
Hạ Tử Duệ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn chết thì nói tiếp!”
Một tiếng quát lạnh, cơ thể của tam phu nhân run mạnh, môi run rẩy không ngừng, đầu cúi thấp xuống ngực, giọng nói cũng cực kỳ run và khàn: “Hai bà tử nhận sự nhờ vả của nô tỳ ra khỏi phủ đi mua thuốc hợp hoan cho nô tỳ...
Thuốc hợp hoan? Hạ Tử Duệ cười lạnh trong lòng, nàng hơi quay đầu liếc nhìn Lâm Bắc Hàn.
Khi Lâm Bắc Hàn nhìn sang tam phu nhân, trong mắt xẹt qua tia căm ghét.
Ở trong thâm trạch đại viện, nữ nhân vì để có được sự sủng ái của nam nhân cũng sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, đây là bí mật được hiểu ngầm với nhau.
Nói ra là một chuyện khác, thảo nào Lâm Bắc Hàn lại căm ghét.
Liên trắc phi nhìn Hạ Tử Duệ với vẻ mặt bình tĩnh, tuy nàng ta trông như bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Nếu Hạ Tử Duệ có thể giải quyết hoàn hảo chuyện này, vậy Hạ Tử Duệ sẽ được chen tay vào việc quản lý vương phủ.
Lúc này tam phu nhân đã xấu hổ tới mức không thể ngẩng đầu nhìn mọi người.
Đại phu nhân tử phu nhân cúi đầu, tuy hai người bọn họ vui trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng sợ rước họa vào thân, dù sao cách đi tặng quà này là do bọn họ cùng nhau nghĩ ra.
Sau khi Hạ Tử Duệ trầm tư một lúc thì phân phó Vân Nhi: “Đưa Thuận Miên và hai bà tử đó tới đây”
Khoảng mười lăm phút sau, Thuận Miên và hai bà tử đó cúi đầu đi vào.
Vừa vào đại sảnh thì đã quỳ bụp xuống đất.
“Các ngươi biết bổn vương phi gọi các ngươi tới đây vì chuyện gì không?” Sau khi Hạ Tử Duệ liếc nhìn bọn họ thì đanh giọng hỏi.
Ba người nhìn nhau, vô cùng sợ hãi.
Sau khi Thuận Miên dập đầu với Hạ Tử Duệ thì trả lời bằng giọng rất nhỏ: “Chuyện này tuyệt đối không liên quan tới nô tỳ, người làm nô tỳ làm sao dám đụng vào đồ của chủ tử, chứ đừng nói sẽ vu oan hãm hại. Hy vọng vương phi minh giám.
“Chuyện này cũng không liên quan tới chúng nô tỳ! Chúng nô tỳ chỉ mua hộ thuốc cho tam phu nhân, căn bản không biết tam phu nhân muốn tặng tranh cho vương phi.” Một trong hai bà tử run rẩy trả lời.
Hạ Tử Duệ đầu tiên là nhìn sang Thuận Miên. Ngoại hình như hoa như ngọc, mông vểnh eo thon, giữa hàng lông mày toát ra một chút phong tình.
Một nha hoàn nhị đẳng có vẻ đẹp như này, ở trong bất cứ phủ nào cũng sẽ có cơ hội được chọn làm nha hoàn thông phòng, người được sủng sẽ trở thành thiếp.
Ở trong tình huống hiện nay, chủ tử gặp nạn, nàng ta cũng là người bị hiềm nghi, lúc này nàng ta lại vô cùng bình tĩnh, biết cách đổ trách nhiệm.
Nhìn sang hai bà tử, mặc đồ vải thô, cơ thể hơi mập, sắc mặt vàng vọt. Thường ngày chắc là làm việc nặng nhọc nên mới tham món hời ra khỏi phủ đi mua thuốc hợp hoan không thể để ai biết cho tam phu nhân.
Sau khi trong lòng cân nhắc một phen, ánh mắt của nàng dừng trên người Thuận Miên, đanh giọng hỏi: “Vậy ngươi nói cho bổn vương phi biết, nếu không phải ngươi, vậy ai đã động tay động chân?”
Môi tam phu nhân trắng bệch, hận tới mức nghiến răng, nàng ta ngẩng đầu hằn học nhìn Thuận Miên, nói: “Nhất định là ngươi, chắc chắn là ngươi! Tiện nhân ngươi thường ngày không an phận, nhất định là ngươi muốn hại chết ta, sau đó ngươi sẽ có cơ hội làm nha hoàn thông phòng!”
“Sao ta lại không có sự đề phòng với ngươi chứ? Ta nên đoán ra dã tâm ác độc của ngươi từ sớm!”
Bây giờ nghĩ lại, hai ngày nay Thuận Miên có chút khác lạ.
Thuận Miên há miệng dường như muốn phản kích, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nhịn, trong đôi mắt linh động mị hoặc rưng rưng nước mắt: “Xin vương phi
minh giám”
Hạ Tử Duệ nghe thấy tam phu nhân mở miệng chửi, khóe miệng giật giật.
Liên quan tới tính mạng, tam phu nhân thường ngày coi trọng mặt mũi nhất lại như mụ đàn bà đanh đá, mất đi lý trí.
“Tam phu nhân, bổn vương phi hỏi ngươi thêm một câu, bức tranh để ở gian trong hay gian ngoài? Ngươi gặp hai bà tử ở gian trong hay gian ngoài?” Hạ Tử Duệ hỏi.
“Đương nhiên là để ở gian trong. Hai bà tử thân phận thấp kém không vào được gian trong, hai ngày nay người có thể vào gian trong cũng chỉ có Thuận Miên hầu hạ bên cạnh.”
Tuy tam phu nhân còn muốn mắng chửi xả giận, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Bắc Hàn thì biết nàng ta vừa rồi đã thất thế.
Lúc này nói thêm một câu không bằng nói ít đi một câu, dù sao nàng ta chưa từng làm gì hết.
Thuận Miên hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, thấy Hạ Tử Duệ dường như không dễ lừa, nàng ta bèn nói với Liên trắc phi luôn khoan dung với hạ nhân: “Xin Liên trắc phi trả lại sự công bằng cho nô tỳ! Tuy nô tỳ là hạ nhân nhưng bắt đầu từ bốn tuổi đã luôn làm việc ở trong vương phủ, vô cùng cẩn thận, chưa từng dám có gì che giấu.”
“Tuy tam phu nhân là chủ tử của nô tỳ, nhưng cũng không thể tùy tiện vu khống nô tỳ được! Liên trắc phi...
Liên trắc phi luôn muốn đứng ngoài sự việc nghe thấy lời này của Thuận Miên, hai hàng lông mày lá liễu cực đẹp nhíu lại, nàng ta khéo léo trả lời: “Vương gia đã giao chuyện này cho vương phi xử lý, ta tin vương phi tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ bên nào, nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho người bị hại!”
“Ngươi cũng không cần quá nôn nóng, nếu chuyện này không liên quan tới ngươi, vương phi chắc chắn sẽ không vu oan cho ngươi.
Hạ Tử Duệ nghe vậy thì lần nữa cười lạnh trong lòng. Liên trắc phi đang nói cho nàng biết chuyện này rất khó giải quyết, nếu sơ xuất sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Tuyệt đối không thể đưa ra phán đoán linh tinh, nếu không vu oan cho ai, đổ oan cho ai, sẽ là một chuyện rất phiền phức.
Nụ cười trong mắt sáng như sao trời, nàng đi tới trước mặt Thuận Miên, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói nhẹ hơn lông ngỗng, hỏi: “Ngươi nói cho bổn vương
phi biết, chuyện này là ai làm? Ngươi đi theo bên cạnh tam phu nhân, đương nhiên ngươi nên biết rõ, không phải sao?”
“Nhất định là do nha hoàn này làm!” Tam phu nhân tức giận gào lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất