“... Bảy, sáu, năm…”
Cùng với tiếng đếm ngược của Duke, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Hơi thở của Duke ngày càng gấp gáp, tay cầm điện thoại cũng không ngừng run lên.
Đây không phải kết cục ông ta muốn.
Tên điên Lý Dục Thần này, chẳng lẽ muốn chết chung thật sao?
Ông ta nhìn thấy Lý Dục Thần vẫn đang cười.
Đúng là đồ điên! Ông ta nghĩ vậy.
“…Bốn, ba…” Duke vẫn tiếp tục đếm, dù thế nào đi nữa, ông ta đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Đúng lúc đó, ông ta chợt nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Thứ tào lao mà ông nói, chính là cái này à?”
Lý Dục Thần duỗi tay ra, lòng bàn tay úp xuống.
Từ dưới lòng đất vang lên âm thanh kỳ quái.
Ngay sau đó, nền đá lát gạch đột nhiên nứt toác, vật thể bằng kim loại có hình bầu dục to bằng cái chậu, ánh lên sắc đồng, từ dưới lòng đất trồi lên, lơ lửng ngay dưới lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Mặt đất hiện ra hố sâu đen ngòm, khói bụi dày đặc, mù mịt nơi miệng hố.
Duke sững sờ, trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một lúc sau, ông ta mới sực nhớ ra mình vẫn đang đếm số. Nhưng thời gian đã trôi qua từ lâu.
“Tại... tại sao không nổ?” Duke hoang mang, không thể hiểu nổi.
“Nổ à? Ý ông là thế này sao?”
Lý Dục Thần lật tay, lòng bàn tay ngửa lên, vật thể kim loại kia lập tức lơ lửng trên tay anh, hình dáng vẫn vậy, nhưng kích thước thì từ to bằng cái chậu rửa mặt, co lại chỉ còn bằng cái đĩa.
Ngay sau đó, thứ ấy phát ra ánh sáng chói mắt, đến mức khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Đám mây hình nấm bốc lên từ lòng bàn tay của Lý Dục Thần.
Tất cả diễn ra trong lòng bàn tay anh, nhỏ gọn tinh xảo, tựa như màn ảo thuật đã được dàn dựng tỉ mỉ từ trước.
Nhưng Duke biết đây không phải ảo thuật.
Đây thật sự là một quả bom nguyên tử.
Ánh mắt ông ta tràn đầy sợ hãi, nhìn Lý Dục Thần, giống như nhìn thấy quỷ.
“Cậu…”
Duke há miệng, nhưng những lời định nói ra, rốt cuộc một chữ cũng không thốt được.
Không có đất đá văng tung tóe, không có bụi mù mịt, đám mây hình nấm chỉ lóe lên thoáng chốc, rồi tan biến.
Nhưng ánh sáng đó vẫn còn trên tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần bước lên hư không, từ tầng trệt, đạp lên những bậc thang vô hình, từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía Duke.
Đúng lúc đó, điện thoại của Duke đổ chuông.
Nhưng ông ta làm gì còn tâm trí để mà bắt máy.
Ông ta chỉ đứng đó, ngây người như tượng, đầu óc trống rỗng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, trong sảnh lớn im phăng phắc, nó chói tai đến rợn người.
Tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng lại, Lý Dục Thần đã bước đến trước mặt Duke.
“Đây là đồ của ông, trả lại cho ông, thế nào?”
Lý Dục Thần giơ tay, trên lòng bàn tay anh, năng lượng chói lóa vẫn đang phát sáng dữ dội, giống như bị sức mạnh nào đó kiềm chế, không thể bùng phát trước mặt Duke.
Sắc mặt Duke trắng bệch không còn chút máu, môi run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nói thành lời.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nhưng lần này không phải điện thoại của Duke, mà là điện thoại của Lilith.
“Bá tước?”
Lilith kinh ngạc bắt máy, rồi ồ lên, gương mặt thoáng hiện vẻ do dự, nhưng vẫn lướt lên tầng hai, đưa điện thoại cho Lý Dục Thần.
“Anh Lý, bá tước Dracula tìm anh.”
Nghe thấy cái tên Dracula, Duke như người chết đuối vớ được cái cọc, khuôn mặt u ám như tro tàn đột nhiên rạng rỡ, ông ta kích động hét lớn:
“Chú, cứu cháu!”
Lý Dục Thần nhận điện thoại, ấn nút loa ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất