Mọi chuyện ở Las Vegas kết thúc, có Lang Dụ Văn và Mã Sơn ở đó, Lý Dục Thần tin rằng không có thế lực nào có thể đụng được bọn họ.
Lý Dục Thần dẫn Lâm Thiên Hào và Lilith đến đảo Cửu Long.
Anh vốn định đi thẳng đến Châu Âu, nhưng Alex lại nói với anh rằng học trò của Asbeel là Carroll đã quay lại Malika, họ sẽ tiếp đón ở đó.
Lý Dục Thần chợt nhớ đến vợ của Joyce là Agatha vẫn còn ở Malika, thoáng cái đã hơn ba năm trôi qua rồi.
Khi đó Joyce cầu xin anh cứu vợ anh ta. Lý Dục Thần đã đồng ý, đợi tới khi thời cơ chín muồi sẽ thử một lần.
Bây giờ thời cơ đã đến, chỉ là không biết Agatha giờ ra sao?
Joyce với anh đều có duyên với Hắc Hỏa, vậy nên thật lòng là anh không thể không quan tâm đến chuyện này được.
Vậy nên anh định về đảo Cửu Long trước để gặp Trần Văn Học, tiện thể dẫn Joyce theo luôn.
Ba vị đảo chủ của đảo Cửu Long vô cùng vui mừng khi Lý Dục Thần đến đó.
Nhất là đại đảo chủ Lục Kính Sơn, ông có một mối quan hệ rất đặc biệt với Lý Dục Thần.
Bọn họ không chỉ đã từng là sư huynh đệ, Lục Kính Sơn còn từng nhận ân huệ rất lớn từ nhà họ Lý, mà Lý Dục Thần lại từng vì cứu Lục Kính Sơn mà xích mích với đại sư huynh.
Lục Kính Sơn rất biết ơn Lý Dục Thần, đồng thời cũng vì cả hai đều là đệ tử bị Thiên Đô ruồng bỏ nên cũng có cảm giác đồng cảm giữa những người đồng cảnh ngộ.
Lần gặp mặt này, những thay đổi trong ba năm bế quan mang lại cho Lý Dục Thần lại khiến cho Lục Kính Sơn vô cùng kinh ngạc.
"Dục Thần, không ngờ cảnh giới của đệ lại tăng lên nhanh đến vậy! Đệ... đệ tránh được Lôi Kiếp thật sao?"
Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Không phải là đệ tránh được Lôi Kiếp, mà là ông trời không muốn dùng sấm sét đánh đệ ấy, ổng đang định chơi một vố lớn đó!"
Lục Kính Sơn sững người, rồi cười phá lên.
"Dục Thần, ba năm trước, huynh nghe đệ giảng đạo còn cho rằng đệ còn trẻ nên mạnh miệng, bây giờ nhìn lại thì lại do do cảnh giới của huynh quá thấp. Nếu ba năm trước huynh nghiêm túc thấu hiểu hết đạo lý đệ truyền dạy, thì giờ có lẽ huynh cũng đã tiến xa hơn rồi. Huynh cũng muốn được ông trời chơi một vố lớn lắm, nhưng ông ấy lại không chịu cho! Ha ha ha..."
Thật ra ba năm qua Lục Kính Sơn cũng đã tiến bộ khá nhiều, chỉ là không lố như Lý Dục Thần mà thôi.
"Lục sư huynh." Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Ừm... Có tin tức gì bên Thiên Đô không?"
"Haizz, lúc đệ vừa bế quan, Thanh Hồi và Vãn Tình còn đến đây vài lần, bọn họ còn nhắc đến đệ với huynh, ai cũng thấy tiếc cho đệ hết. Lục sư huynh cũng từng đến một lần nhưng cũng rời đi rất vội, chỉ mang theo một ít đồ đến cho huynh, nói thêm mấy câu rồi đi mất. Suốt hai năm nay, bọn họ cũng không còn đến nữa..."
Lục Kính Sơn nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt chợt hơi âu sầu.
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, chợt thấy bất an.
"Bọn họ có nhắc đến sư phụ không? Giờ sư phụ thế nào rồi?"
Lục Kính Sơn lắc đầu: "Không, từ khi sư phụ tiến vào Vạn Tiên Trận đến nay không còn tin tức gì nữa. Mọi chuyện ở Thiên Đô đều do đại sư huynh chủ trì. Tuy rằng nhóm Thanh Hồi không nói nhiều, nhưng huynh cũng cảm nhận được bọn họ có chút bất mãn với đại sư huynh. Chủ yếu là tình hình trong Vạn Tiên Kiếm Trận chỉ có mình đại sư huynh biết, nhưng huynh ấy lại không chịu nói gì cả. Có lẽ, tình hình ma giới ngoại vực đã thực sự rất nghiêm trọng rồi."
Lý Dục Thần cũng có phần lo lắng nhưng không còn cách nào khác, anh không đã thể quay lại Thiên Đô được nữa rồi.Giờ dù có quay về đi nữa thì đại sư huynh cũng sẽ không cho anh vào Vạn Tiên Môn.
Nhưng anh cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là ma giới ngoại vực. Đây không phải lần đầu sư phụ vào Vạn Tiên Kiếm Trận, nhưng lần này đi liền ba bốn năm vẫn chưa ra thì quả thật có điều khúc mắc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất