“Mấy người nghi ngờ tôi phóng hỏa hả?” Lý Dục Thần hỏi.  

 

Carroll trầm ngâm, rồi nói: “Rất khó để không nghi ngờ. Thời điểm anh đến Malika gần như trùng khớp với lúc xảy ra vụ hỏa hoạn, đám cháy đó rõ ràng không phải lửa bình thường, bên trong ngọn lửa có vài thứ kỳ quái, mà Hắc Hỏa vừa đúng lúc nằm trong tay anh.”  

 

“Anh vừa mới nói đó không phải Hắc Hỏa.”  

 

“Chắc chắn không phải Hắc Hỏa, nếu là Hắc Hỏa, mưa của Thiên sứ đã không thể dập tắt được nó. Hơn nữa, theo nghiên cứu của phòng thí nghiệm suốt hàng trăm năm qua, cách Hắc Hỏa lan truyền cũng không phải như vậy. Vấn đề là, anh có thể khống chế được Hắc Hỏa, nghĩa là anh có khả năng điều khiển nhiều loại lửa khác. Mà thời điểm anh xuất hiện lại trùng hợp như vậy.”  

 

Lilith bỗng xen vào: “Có khả năng nào, người phóng hỏa thật sự, chính là muốn giá họa cho anh Lý không?”  

 

Lý Dục Thần và Carroll đều sững người.  

 

“Không thể loại bỏ khả năng này!”  

 

Carroll nhíu mày, nếu nghĩ theo hướng đó, thì kẻ phóng hỏa thậm chí có thể là người trong nội bộ giáo hội Thánh Quang. Bởi vì trong nội bộ giáo hội Thánh Quang có không ít người công khai phản đối kế hoạch hợp tác giữa thầy hắn và Lý Dục Thần.  

 

“Dù sao thì anh cũng nên cẩn thận.” Carroll nhắc nhở “Hắc Hỏa bị xem là vật duy nhất có thể hủy diệt giáo hội Thánh Quang, giáo đình đã liệt anh vào danh sách phần tử nguy hiểm. Theo tôi biết, trong danh sách kẻ dị giáo của giáo đình, tên anh hiện đang nằm ở vị trí nổi bật nhất.”  

 

“Thầy tôi đề xuất đưa anh vào danh sách đối tác hợp tác, toàn bộ giáo đình và đoàn thiên sứ, chỉ có một mình Thánh thiên sứ Carmiel bày tỏ tán thành. Thầy nói, nếu anh có thể trả lại Hắc Hỏa, có lẽ giáo đình sẽ thay đổi cách nhìn, hợp tác giữa chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn.”  

 

Carroll chủ động chìa ra nhành ô liu, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn Lý Dục Thần.  

 

Nếu Lý Dục Thần chịu giao trả Hắc Hỏa, hắn sẽ trở người có công của giáo hội Thánh Quang.  

 

Khi thấy Lý Dục Thần lắc đầu, hắn trông vô cùng thất vọng, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.  

 

Thực ra, Lý Dục Thần cũng chẳng muốn chiếm giữ vật của người khác, chẳng qua Hắc Hỏa đã dung nhập vào thân thể, muốn trả cũng chẳng thể lấy ra được.  

 

Anh cũng chẳng buồn giải thích, dù sao thì mình đã bị liệt vào danh sách nguy hiểm của giáo hội Thánh Quang rồi, có giải thích cũng chẳng có ích gì.  

 

Ngược lại, vụ cháy ở phòng thí nghiệm của giáo hội Thánh Quang, nếu thực sự có người muốn gán tội cho anh, vậy thì Lý Dục Thần rất muốn biết kẻ đó là ai?  

 

“Thôi, nói chuyện hợp tác đi,” anh lên tiếng “Mấy người đã mời tôi đến, hẳn là phải có chuyện muốn nói.”  

 

Carroll lắc đầu: “Chuyện đó vượt quá quyền hạn của tôi, tôi chỉ phụ trách tiếp đón các anh. Nếu anh có ý kiến gì, có thể nói với tôi, tôi sẽ báo cáo đầy đủ mọi quá trình tiếp xúc với anh, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.”  

 

Lý Dục Thần nói: “Tôi không có ý kiến gì cả, thật ra, tôi cũng chẳng mặn mà gì với chuyện hợp tác. Tôi đến đây, chỉ vì hai chuyện, thứ nhất, giúp Joyce tìm lại vợ anh ta; thứ hai, thay người anh em tốt của tôi - Trần Văn Học, đòi lại công bằng.”  

 

Agatha vợ của Joyce thì tôi có nghe nói, nhưng cô ta đã bị Sariel thu nhận làm môn hạ, lần này cô ta có thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn không thì tôi cũng không rõ. Tôi sẽ chuyển lời của các anh, nếu cô ta vẫn còn sống, để họ gặp nhau chắc cũng không phải chuyện khó.”  

 

Vừa nói Carroll vừa khó hiểu liếc nhìn Trần Văn Học, đang đứng bên cạnh Lý Dục Thần.  

 

“Nhưng... việc anh muốn đòi lại công bằng cho người này, là chuyện gì thế?”  

 

Lý Dục Thần nói: “Ở Frani, anh ta bị các người chọn làm kỵ sĩ, rồi phải chịu đủ loại tra tấn vô nhân đạo, tôi không tin đó chỉ là ý của nữ giám mục địa phương, cô ta không có khả năng đó. Chẳng lẽ mấy người không nên đưa ra lời giải thích sao?”  

 

“Xin lỗi, chuyện này tôi thực sự không rõ. Nhưng theo tôi được biết, nữ giám mục ở Frani cùng với thiên sứ Viktor được phái đến Loset để phụ trách toàn bộ sự vụ đều đã chết dưới tay anh, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ để gọi là công bằng sao?”  

eyJpdiI6Ik5JVGN4TGlQTFIwSTFCYjlid294dVE9PSIsInZhbHVlIjoicjcrZ3VLd081TzRnV1J6Z1IrRUh4d2JZcFZ6YUwzaEhPdVwvWnZWV1dEOUVqMW1Pc2c0MWJ0Y2EwSEo2dkFsdEkiLCJtYWMiOiI4YzBmNTllNWVmZmU3MjQyMjk4MjNmMDAxYjE3YTNjZGJlYzBjOWRiN2Q4Y2EzYWM4ZDFmNzYzYWMyYzY3Y2MxIn0=
eyJpdiI6IngzQ3pKQTBCb2JoN0RxTFpUWVU1VlE9PSIsInZhbHVlIjoiSU5yRUpyQXpcL3U3RlhxOFwvOW9mV1hrV3VhYTk5bzJzQkI4OTVaZjArNTVuOWt0TCtcLzNXSVNFamhNODFnQWlXT2ZrRXpQbWJ0bXZHQk4wZG5qNlF4MU1CZ29TeERIQWNyNWVMQnNkSTcxRzh5SGpPZVl2WjZDR2pDR09HUFdFV2RJYnIwM0d5QXB3N0ErS2MzV01CNWRJTm5jUGJRUFF3MCtrZzJRMkdXVGQ0bUxHRGl6RzFacFwvVXpnOWttN1BxUjlsdmVNTzJLbEJmTmFUUUZkUGtuU3VXQXBUcWllVUpQbU04bWdvSjhMZDQzQzkwek9DUkVKS0ZYWjFORzFmUDJBY0x5OWtBS0ZOSnlHTThPeUhIdm1OUHBMMHhuRVc1RmFIeWo2NGdZaDNLWFM5Q3VKZzE1S3l3aWdxcUFYazlSWDN3MTBzWjFxMjhONWRPSDRtb2pZaXprWmxRVG9wdXN6MUFvU2orN2N5d05leTNCMVZuXC9xRmZuc2R6OXp1UXVYNmtubVI2WmdsbXdWQkVJSkI2dTBnPT0iLCJtYWMiOiJjZmY5ZmJjOWM0MTk1NGY0M2U4NGVlNGYwOWIzOWQ5ZDNjOTFlZjJjMGIxMWI1MmUyY2Y2MmUxMWMxZWEyMzE5In0=

Sắc mặt Lý Dục Thần trầm xuống, nói: “Ý anh là ai chết thì người đó có lý à? Chẳng lẽ chuyện gì cũng không cần phân rõ đúng sai? Chỉ cần chết người là mọi tội lỗi trước đây đều có thể xóa bỏ sao?” 

Ads
';
Advertisement
x