“Rất nhiều người biết Athena là nữ thần trí tuệ, nhưng rất ít người biết rằng, cô ta cũng là nữ thần chiến tranh. Khoác chiến giáp, tay cầm trường thương, đó mới là hình dáng thực sự của Athena.”
Hawkworth nói đến đây thì dừng, dường như những lời tiếp theo liên quan đến bí mật quan trọng, nên ông ta đang do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
Im lặng hồi lâu, ông ta nói tiếp: “Dấu ấn Athena, bộ giáp mà Athena từng mặc năm xưa, hiện đang ở trong ngôi đền này. Nó là giấc mơ của mọi kỵ sĩ!”
“Dấu ấn Athena... Tên nghe cũng thú vị đấy, còn mạnh hơn cả bộ giáp ánh sáng trên người ông sao?”, Lý Dục Thần tò mò nói.
“Tất nhiên rồi!”, Hawkworth nói, "Đó là chiến giáp của thần, không chỉ mạnh mẽ, mà còn là niềm vinh dự của một kỵ sĩ.”
"Vậy ông tìm tôi làm gì?"
“Bí cảnh có trường bảo hộ năng lượng rất mạnh, ờ đúng rồi, các cậu gọi là pháp trận. Tôi cần một người trợ giúp.”
“Tại sao tìm tôi? Đây là nơi khởi đầu của Thánh Giáo các ông mà, cao thủ chắc là đầy rẫy chứ.”
“Thứ nhất, tôi không muốn để đoàn thiên sứ biết chuyện này; thứ hai, việc hôm nay cậu có thể trở về chứng tỏ cậu đủ mạnh.”
Lý Dục Thần nhìn Hawkworth với vẻ có chút tò mò.
Dựa vào chuyện năm xưa của Trần Văn Học và vài lần giao đấu với các kỵ sĩ Thánh Điện sau đó, Lý Dục Thần nhận thấy những kỵ sĩ này gần như không khác gì xác sống, thân thể bị cải tạo, linh hồn mất đi, không có tư duy riêng, chỉ là cỗ máy chiến tranh có lòng trung thành tuyệt đối.
Hawkworth là “kỵ sĩ đầu tiên”, vậy thì các kỵ sĩ Thánh Điện về sau chắc đều được cải tạo theo khuôn mẫu của ông ta, người tiên phong của cơ chế này, cũng là trường hợp thành công nhất.
Thế nhưng biểu hiện hiện tại của ông ta hoàn toàn không giống cái xác biết đi. Ông ta không chỉ có tư duy riêng, mà rõ ràng còn đang giả vờ trước mặt Sariel.
Người biết ngụy trang làm sao có thể là kẻ không có linh hồn?
Trong mắt Lý Dục Thần, ngay cả sự trung thành của ông ta với giáo hội cũng trở nên đáng ngờ.
“Vậy nên, ông lấy lý do đưa kẻ phóng hỏa đến đảo Delin để giao cho giáo đình xét xử nhằm cứu ngũ sư huynh của tôi, thực chất là đang giăng bẫy cho Sariel, ông biết tôi sẽ đến, và muốn mượn tay tôi để loại bỏ cô ta?”
“Không, tôi không chắc cậu sẽ đến, tôi chỉ không muốn kẻ phóng hỏa rơi vào tay Sariel. Hơn nữa, lúc đó tôi cũng không ngờ cậu mạnh đến vậy, cho đến khi cậu xuất hiện và chặn được đòn hợp kích giữa tôi và cô ta. Từ khoảnh khắc ấy, tôi biết, cậu là người thích hợp nhất để cùng tôi tiến vào bí cảnh.”
“Tại sao tôi phải giúp ông?”
“Ngoài bộ giáp Athena, tất cả vật phẩm khác trong bí cảnh, dù quý giá đến đâu, đều thuộc về cậu.”
“Nghe hấp dẫn đấy!” Lý Dục Thần cười nói, “Nhưng tôi không hứng thú.”
Mặt Hawkworth bị chiếc mũ giáp che kín, không thể nhìn rõ biểu cảm. Nhưng rõ ràng ông ta đã sững người trong giây lát.
“Trong đền Parto không chỉ có kho báu tầm thường, ngoài giáp trụ của Athena, còn có rất nhiều pháp vật thần ma cổ xưa bị thất lạc.”
“Nhưng tôi vẫn không hứng thú.”
“Người tu hành có thể không để tâm đến tiền tài danh lợi, nhưng chẳng lẽ không động lòng trước pháp khí cường đại có thần lực sao?” Hawkworth nói.
Lý Dục Thần khẽ cười: “Một người thấy tiền rơi bên đường mà không nhặt, chưa chắc là vì tu hành đắc đạo, có khi chỉ là vì số tiền đó quá ít. Bề ngoài tỏ vẻ không màng danh lợi, nhưng vừa thấy pháp khí mạnh thì dao động, đó không phải tu hành thật sự. Tu hành chân chính, là gánh được mọi thứ, cũng buông được mọi thứ.”
“Gánh được mọi thứ, buông được mọi thứ...” Hawkworth dường như đang nghiền ngẫm lời của Lý Dục Thần.
Hồi lâu sau, ông ta khẽ lắc đầu, có lẽ do đội mũ giáp nên động tác chậm chạp và nặng nề.
“Nói thì dễ, ai mà làm được? Cũng như chính cậu đã nói, cậu không động lòng, chưa chắc vì tu hành cao thâm, có khi chỉ vì pháp bảo chưa đủ sức hấp dẫn thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất