Trần Văn Học bật cười: “Không phải là cái lông đó vốn dĩ rụng ra từ người cậu đấy chứ? Cậu nhổ một sợi lông, thổi một cái sẽ biến thành Sariel! Mẹ nó, cậu còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không! Lông Tôn Ngộ Không chỉ có thể hóa khỉ, còn lông cậu thì hóa thiên sứ, hahahaha!”  

 

 

Joyce đỏ cả mặt: “Đến nước này rồi mà anh còn đùa được nữa à!”  

 

Trần Văn Học nói: “Tại sao không? Chuyện buồn cười thế này đâu phải ngày nào cũng gặp, tại sao tôi lại không được cười chứ! Hahaha!”  

 

Joyce tức đến phát điên, trừng mắt nhìn Trần Văn Học, nhưng không biết là do bị tiếng cười của Trần Văn Học lây sang, hay là tự anh ta nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thế là cũng bật cười theo.  

 

Hai người sống ở đảo Cửu Long suốt ba năm, cũng coi như hoạn nạn có nhau, từ lâu đã trở thành bạn tốt.  

 

“Thôi được rồi, anh cứ cười tiếp đi, tôi đi tắm cái đã, giờ người tôi khó chịu lắm, cứ cảm thấy như mọc đầy lông trên người vậy.” Joyce đứng dậy, đi về phía phòng tắm.  

 

Anh ta vừa đi khỏi đó, Trần Văn Học hỏi Lý Dục Thần: “Dục Thần, rốt cuộc Joyce xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Lý Dục Thần đáp: “Bây giờ vẫn chưa thể chắc, cứ chờ xem đã, sự thật rất nhanh sẽ hiện rõ thôi.”  

 

Đúng lúc đó, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Thiên Hào vội vã chạy vào, mặt mày đầy lo lắng, hét lớn: “Xảy ra chuyện rồi!”  

 

Lâm Thiên Hào là vua của thiên vương, từng trải trăm năm, chuyện gì chưa từng thấy. Nhưng đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần thấy ông ta hoảng hốt bất an đến vậy.  

 

"Đừng vội, đã xảy ra chuyện gì?"  

 

“Lilith… Lilith biến mất rồi! Còn… còn…”  

 

“Còn gì nữa?”  

 

“Joyce cũng biến mất luôn rồi!” Lâm Thiên Hào nói tới đây thì sắc mặt rất khó coi, “Họ… họ có phải là bỏ trốn rồi không?”  

 

“Bỏ trốn? Joyce với Lilith? Hahahaha! Ông Lâm, ông hài quá đấy! Hahahaha!”  

 

Trần Văn Học ngã lăn ra ghế sô-pha mà cười ngặt nghẽo, cười đến mức không thở nổi.  

 

Lâm Thiên Hào vô cùng khó chịu, thậm chí có phần tức giận, cả khuôn mặt già nua đỏ bừng như gan heo.  

 

“Tôi xem các người là bạn mới nói, cậu cười cái gì chứ?”  

 

Trần Văn Học cười đến không thể thở nổi, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, chỉ tay về phía phòng tắm: “Ông tự đi xem đi, có khi hai người họ đang gặp gỡ bí mật trong phòng tắm đấy, giờ mà ông xông vào chắc bắt quả tang luôn!”  

 

Lâm Thiên Hào nửa tin nửa ngờ đi qua phòng khách, đến trước cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, bèn tung một cú đá mở cửa.  

 

Một tiếng hét sợ hãi truyền tới.  

 

Trần Văn Học lại một lần nữa cười lăn lộn trên ghế sô-pha.  

 

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thiên Hào đi ra cùng Joyce đang quấn khăn tắm.  

 

“Ông Lâm, có bắt gian thành công không vậy?” Trần Văn Học cười nói, “Ông đó, quan tâm quá thì dễ rối trí. Yêu một người quá mức sẽ khiến mình suy nghĩ lung tung, dẫn đến hiểu lầm đủ thứ. Ông Lâm, nếu đã yêu cô ấy thì nên tin cô ấy, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”  

 

Lâm Thiên Hào vô cùng lúng túng, nhưng vẫn không giấu được vẻ sốt ruột.  

 

“Là tôi hiểu nhầm rồi, nhưng cô ấy có thể đi đâu được chứ?”  

 

“Ông Lâm, ông đừng lo quá, có thể họ chỉ ra ngoài mua đồ thôi mà.”  

 

Trần Văn Học nói xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Chính anh ta cũng không tin nổi lời mình vừa nói ra.  

 

Bây giờ là rạng sáng, trời sắp sáng rồi, ai lại đi ra ngoài mua đồ lúc này?  

 

“Có khi nào cô ấy đi tìm gã kỵ sĩ kia không?” Trần Văn Học nói.  

 

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lâm Thiên Hào nói, “Nhưng cô ấy sẽ đi đâu tìm chứ?”  

 

“Cô ấy từng gặp gã kỵ sĩ đó ở phòng thí nghiệm Thánh Quang, có khi quay lại phòng thí nghiệm rồi?”  

 

“Không đâu.” Joyce nói, “Tôi vừa từ đó trở về, bên trong không có ai cả. Nếu Lilith tới phòng thí nghiệm, dù có không đụng phải tôi, nhưng phát hiện không ai ở đó, thì giờ cũng nên quay lại rồi. A, không đúng…”  

 

Joyce đột nhiên nhảy dựng lên, suýt chút nữa làm rơi cả khăn tắm trên người, vội vàng lấy tay giữ chặt, rồi nói: “Tôi thấy một ký hiệu trong phòng thí nghiệm, hình như vẽ bằng máu, còn khá mới. Lúc đó tôi chỉ thấy kỳ lạ chứ không để ý lắm, không chừng là Lilith để lại?”  

 

“Là ký hiệu gì?” Lâm Thiên Hào vội hỏi.  

 

“Là thế này.”  

eyJpdiI6IlZmQmhhenRTTDM0ZEpmN2YxXC9cL1VEZz09IiwidmFsdWUiOiJlUjJqUXdiYldHVmgrOUphbmd4THduYTQ1UVwvTG9PajllbFJWTUNPcmVSanVRM0Flc1ZvT3pMaDdhYitkb3RwdCIsIm1hYyI6IjA3ZjBkZGE5ZTY3OWEzMmIxMWNkYjQxOWVjZmM1MDI1MWJiNDM0ZTg0NjYyOGRjOGUxYWYyNzc2MWJkZTk1YzIifQ==
eyJpdiI6IkM4ZUFwSnEyZWlLSGswa2hHXC9RUlRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVOQTVMbXdMWnZsSjExMVB0elBTUHQrNm1pdlgxNjlMRkxNKzIrazJYc0R2VEw5ZncrbkE4dVRWVFZ1ZTFqR3hyS1BxWFVTUmpHOVNrN05uZk5INVBicTFMRjhyaUgzNTh6SlVDcTFxVjBhTnZkaWJIVHcxQ1NURzdSZm4zbkI0VVZwd3c1TGVXcGIxcmxRUDFyRjgyRGJ6TWowSjFrRjMwSWt4d2FBMno0c0EyNkpyVFJhV0NITXNZdnIzaGZJSEJmSHppTnMyaU90UktZYmNwOGRHSzM1TjE1S0Z5enRzdjN0OGtmclZNQTFlckxGTHZYU2NNK0oxdUtUQmRyUW1GMXdyRDd5RGRZTnpMTzl3bWFpRFl2UmlicHh6SHRIOFwvZjJxdVhIYjBKQ1o3azVxczhEaysrSXlaMmo0aDBSenJKM3J0XC9rczlwQ1lEVytOdmJhendydm1PVHhxd0ljSW90SktzRjVpSzA2ZUdGM3o2Tk5zZzFTd29TbHFQS3F6d05HdXlVR1ZIelV1aUdSUTF5YTZUR2RMMGNXRFE0SnRSRFhQMXBtZG55aUgwc2lheTFxNVJadTJDXC9EeHhcL3RMc2Y5VE5zb2RYblVlUjByZnNxUkVVcGJIbDRYV2ZWaDRcL0o3dms1QnFka0U9IiwibWFjIjoiZTdiYTlhMzRhMWFhM2VjNjJhNmNjNmYyYWFmMTNhOTFhNzZjMTE5YmViZTc4ZWI5MWQ3ZDY5OWYxNTVlNWMzNCJ9

Ads
';
Advertisement
x