Dracula nhắc đến “Thiên Đạo”, khiến Lý Dục Thần hơi bất ngờ.
“Sinh sôi mà không chết, điều đó đi ngược ý chí của thần.” Dracula tiếp tục nói, “Cho nên, chưa bao giờ tồn tại tộc bất tử. Chỉ có thần linh mới bất tử. Ai cũng có thể mơ tưởng trở thành thần, ví dụ như Duke. Nhưng tôi thì không, tôi phải bảo vệ chủng tộc của mình, bảo vệ con cháu của mình, bao gồm cả Lilith.”
“Tôi đã tuổi già sức yếu, chẳng còn sống được bao lâu. Nếu cậu muốn giết tôi, chỉ cần nhấc tay là xong. Cái chết đối với tôi, không phải là nỗi sợ, mà là sự giải thoát.”
Dracula trả lời lời đe dọa giết chết của Lý Dục Thần bằng thái độ bình thản lẫn không sợ hãi.
Lý Dục Thần không tỏ rõ thái độ đồng ý hay phản đối, thản nhiên nói: “Tốt, mong là lúc chết ông thật sự không sợ.”
“Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện, có thể cậu sẽ thấy hứng thú, là chuyện về Lilith.”
Dracula ngập ngừng chút, như đang chờ Lý Dục Thần có phản ứng, nhưng đáng tiếc chẳng nhận được chút hồi âm nào.
Ông ta quay đầu nhìn Lý Dục Thần, phát hiện người thanh niên Đông phương này từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thản nhiên. Cái kiểu thản nhiên đó, như thể chẳng màng đến điều gì, chẳng bận tâm đến thứ gì khiến ông ta thấy rất khó chịu. Rõ ràng là đến để cầu người cơ mà, chẳng lẽ không sốt ruột chút nào sao?
“Cái tên Lilith rất đặc biệt, được thừa hưởng từ mẹ của con bé.” Dracula tiếp tục nói, “Mẹ con bé được truyền từ bà ngoại nó...”
“Trong ghi chép cổ xưa, bà ngoại của con bé vốn là thiên thần xinh đẹp, luôn ở bên cạnh Thần. Nhưng bà ngoại của con bé đã bị ma quỷ dụ dỗ, vì mưu cầu sự sống vĩnh hằng mà đánh cắp Huyết Dịch Nguyên Sơ.”
“Bà ngoại của con bé có được sinh mệnh vĩnh cửu, nhưng cũng phải chịu lời nguyền lẫn hình phạt của Thần, chìm đắm trong bão tố cùng ác mộng, chỉ có thể dùng chính máu của mình để trả tội lỗi khi xưa.”
“Để trốn tránh sự trừng phạt của Thần, bà ngoại của con bé đã đến nhân gian, kết hôn sinh con, nhưng từ đó đã khai sinh ra chủng tộc, đời đời kiếp kiếp, thế hệ nối tiếp thế hệ, cùng bà ngoại của con bé gánh vác món nợ máu vô tận này.”
Nói đến đây, trên gương mặt già nua của Dracula hiện lên làn máu đỏ, ông ta bắt đầu nổi giận.
“Tại sao?” Ông ta chất vấn, “Tội của người đi trước, vì sao hậu nhân phải gánh? Tội của thiên thần, vì sao người phàm phải chịu? Tội của ác ma, vì sao người vô tội phải gánh lấy? Chỉ bởi vì có quan hệ huyết thống, có chung dòng máu thôi sao?”
Dracula chống gậy gõ mạnh hai cái xuống sàn, phát ra tiếng cốc cốc trầm đục, dường như định đứng dậy, nhưng không rõ là do thân thể quá béo hay vì già yếu không còn sức, cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ.
“Haiz!” Dracula thở dài, “Cả đời tôi đã luôn nỗ lực để giúp tộc mình thoát khỏi tội lỗi đó. Suốt hàng thế kỷ qua, tôi đã gia nhập rất nhiều giáo hội, quỳ lạy các vị thần, cầu xin được tha thứ, chỉ mong tộc tôi có thể lần nữa được thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì. Thần linh sẽ không dễ dàng tha thứ cho tội lỗi của con người, dù cho tội lỗi đó không phải do tôi gây ra. Họ chẳng màng đến công bằng, họ chỉ cần dùng trừng phạt để duy trì uy quyền của thần thánh. Còn người chịu phạt là ai, họ hoàn toàn không quan tâm.”
“Thần thánh trong thế gian này nói chung đều như thế cả.”
Giọng Dracula dần trầm xuống, khí thế bừng lên vừa rồi đã tiêu tan ngay lập tức.
“Tôi không có năng lực chống thần linh, cách duy nhất, chính là để kẻ có tội gánh lấy tội lỗi, nhằm giải thoát cho những người vô tội.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất