Cùng với tiếng cười của Dracula, máu bắt đầu rịn ra từ tường đá, từ các trụ cột, cả trên nền gạch cũng dần hiện lên từng vệt đỏ tươi.  

 

 

Thứ chất lỏng ấy tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, chảy rất chậm, nhưng vì lan ra khắp nơi nên chẳng mấy chốc, toàn bộ cung điện ngầm đã bị nhuộm thành biển máu.  

 

Dracula đứng sừng sững giữa biển máu, quyền trượng trong tay cũng dần biến dạng, giống như có mạch máu đang hút lấy máu từ mặt đất rồi truyền thẳng vào cơ thể ông ta.  

 

Ngay sau đó, thân thể ông ta hóa thành hình người toàn thân đỏ sẫm.  

 

“Nuốt chửng! Chết đi!”  

 

Giọng của Dracula vang lên xuyên qua lớp máu, nghe như có người đang nói chuyện trong chum nước, nghèn nghẹn khiến người ta nghẹt thở.  

 

Từng đợt sóng máu đổ ập về phía Lý Dục Thần.  

 

Nhưng Lý Dục Thần không hề né tránh, chỉ lặng lẽ đứng đó dõi mắt nhìn.  

 

Chẳng bao lâu máu đã tràn qua người anh, nhấn chìm anh trong đó.  

 

“Ha ha ha ha...” Dracula cười khinh “Cứ tưởng cậu mạnh đến mức nào, hóa ra cũng chỉ có vậy! Chỉ đến thế mà thôi... Ha ha ha ha... ừm...”  

 

Tiếng cười của ông ta đột ngột nghẹn lại giữa chừng.  

 

Bởi vì ông ta nhìn thấy trong biển máu phát ra luồng sáng đỏ rực, so với bất kì màu đỏ nào ở xung quanh, màu đỏ này càng chói mắt hơn.  

 

Dracula bỗng cảm thấy hô hấp nghẹn lại, nguồn năng lượng đang không ngừng chảy vào cơ thể ông ta bỗng dưng giảm mạnh, huyết khí trong không gian dường như bị luồng sáng kia hút sạch, máu xung quanh bắt đầu đông cứng, sắc đỏ cũng dần trở nên xám xịt.  

 

Ông ta nhíu mày, giơ cao cây quyền trượng máu, nhưng phát hiện máu bên trong đã khô cạn, cây quyền trượng đã biến thành khúc gỗ xám xịt.  

 

Ánh sáng đỏ kia càng lúc càng chói lóa, cuối cùng hóa thành mặt trời nhỏ, từ giữa biển máu phóng lên trời.  

 

Trong khoảnh khắc ấy biển máu đã bốc hơi hoàn toàn.  

 

Dracula vội đưa tay che mắt, gương mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.  

 

Mặt trời đỏ bỗng nhiên nổ tung, ánh sáng chiếu rọi cả cung điện, bùng lên rồi thu lại trong nháy mắt, để lộ ra bóng dáng Lý Dục Thần.  

 

Anh vẫn đứng yên tại chỗ, như thể từ đầu đến cuối chưa từng nhúc nhích.  

 

Chỉ có một điều khác biệt đó là, Dracula kinh hãi nhận ra giữa ấn đường của Lý Dục Thần lóe lên tia sáng, như thể nơi đó mọc ra con mắt bằng máu.  

 

Đột nhiên, ông ta nghĩ đến một truyền thuyết lâu đời của Huyết tộc - khi thần mở con mắt thứ ba, cơn thịnh nộ sẽ thiêu cạn máu của nhân gian, đó sẽ là ngày tận thế của Huyết tộc.  

 

“Không! Không thể nào!”  

 

Dracula điên cuồng lắc đầu, như muốn giũ bỏ cơn ác mộng đang gặm nhấm lý trí, những mảng thịt thừa trên mặt ông ta không ngừng lay động.  

 

“Cậu rốt cuộc là ai? Không thể nào! Cậu chỉ là thuật sĩ phương Đông! không thể nào! Huyết Dịch Nguyên Sơ rõ ràng chảy trong huyết mạch của Huyết tộc, tại sao trên người cậu lại xuất hiện ánh sáng của Huyết Dịch Nguyên Sơ?”  

 

Ông ta bắt đầu lảm nhảm không đầu không đuôi, gấp gáp dùng quyền trượng đập mạnh xuống nền đất.  

 

“Huyết Dịch Nguyên Sơ sao?” Ánh sáng đỏ giữa chân mày Lý Dục Thần từ từ tan đi, cúi đầu trầm ngâm, bất giác hiện lên hình ảnh của Huyết ma ở Thục Sơn.  

 

Trong mơ hồ, anh cảm nhận được dị động của trời đất, có kẻ đang âm thầm tính kế anh.  

 

Trước đây anh biết có người cố ý làm nhiễu loạn thiên cơ, khiến anh không thể nhìn thấu, nhưng lần này, anh cảm nhận được rõ ràng.  

 

“Ha ha… thì ra là vậy.”  

 

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá của tòa lâu đài, xuyên qua rừng rậm mù sương, vén cả từng tầng mây, nhìn thẳng lên bầu trời.  

 

Dracula vẫn lẩm bẩm trong mê loạn, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Phải rồi, tôi hiểu rồi, cậu là kẻ gian, chính các cậu đã đánh cắp Hắc Hỏa từ phòng thí nghiệm Thánh Quang, các cậu còn lấy cả Thánh Huyết. Nhất định là vậy! Ha ha ha! Nhất định là vậy! Nhưng vô ích thôi, những thứ đó chỉ là vật thí nghiệm, lượng máu ấy làm sao sánh được với dòng máu mà Huyết tộc chúng tôi đã tích lũy suốt vạn năm. Chúng tôi mang trong mình huyết mạch của Thần, tôi mới là con của Thần! Tên trộm đến từ phương Đông, tôi muốn tuyên án tử hình cậu!”  

 

Ông ta đột nhiên giơ quyền trượng lên chỉ thẳng vào Lý Dục Thần, gào lên: “Chiến sĩ của Huyết tộc, vì vinh quang của toàn tộc, xuất chinh!”  

eyJpdiI6InpsMkRxTGxrYlwvOUlpN1VvYlc3VWJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJ1TVNxdHg0MndkaGRYVG10dGIyc3ExN0dSOEtCQmhEU1ZBZVFvY3NiNWpsbVU0a2Q5OUtBSnNlYWdhaU9lSmwiLCJtYWMiOiI1YzQ0NmYxMTBjZDA0YzQ4ZGZjZTUwNWI1YmQxZDc3NjdkMTA2MzgwMTA4NmQyZDQ1YzIyNDU0MzM0NjZhMWM4In0=
eyJpdiI6IjE4M3d3ZlwvMmpnRkxTbzdjb1k2NEpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitEdm5DYzliRnVaUHJNVlRUZ1ZDbTRJMnNXOFBDYU1MN2lMSnhsQXduMWpmUXkyYXpmanE0QytVRHdidE5rclVcL0RzdVNocXA2RDBUMnN3aTdQZ0xNVHlqeHJzQlRpQ1BZSU5CYVpWenZ1bG94bDEydHk4NEoyOG0rbTk0eTVSXC9HNjY5NmNIMjZIZEpFXC9zWUdqNDBmTGFQXC9KVWNRQzBtRXpkK1UxNVVNajlzUzdkdXZEMnJDK0l6ZjFaN1dreWxxNEZPYWVyV05tbEFBYmxXeFR5VjJzYWl0YWk1cTdZTGo0ajhLKzN5dWJQbFhMMWNveFlpS21mZFFXMzhTU1JvZmw5WFVWYTFKbEZMNG96TktaZkQwMXZrMGVYY3VJdjVhaXphbW9wbGJDaVwvdU5zRWZcL1wvS2ZjS1VJNjN6NGlvR2RDK1FmcnFSNXl4c1Y4Y1ZuNDliam1ScFR6SER5dlVtQkR6VWNMMFJwMXpCSlFQWXJtR09HcDFLdUxnY1JhWmdOTlVKbFwvWkJsVWp0M0lBSFVWclZpTGxiZm1DdUJxREl0SEpnTDZKcW81aVhlK042TkZsMWhVV2FqMVlRc0dBbzZHVDYwTUdSRTJ0bU5MOXdKWWNwSGJ3ZmxGajloZVJ1M0M0WkdzakJnZ1c0UzMyWDBiRkpUZmljZXdtZlNYYlIiLCJtYWMiOiIxMzM0MWM1YjgyOGZhYmI5NmYxNzFlMGRiOTA5NDIwOWQ3YjAwOWRiN2E0MTYwYmE3MmU2Zjg2YzI3NmViMmNkIn0=

Ads
';
Advertisement
x