Dominic không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, đến mức suy nghĩ của anh ta còn chưa kịp đuổi theo bước chân mình. Nhảy ra khỏi bức tường sau đồn cảnh sát, tất cả những sự ủng hộ và tin tưởng quen thuộc đều tan rã sau lưng.
Trên đường phố, người đi đường vội vã, cuộc sống dưới ánh mặt trời của thành phố không khác gì ngày thường, nhưng anh ta thì đã từ một cảnh sát trở thành một tên tội phạm bỏ trốn. Dominic cảm thấy mình như một chiếc lá rơi, bị gió cuốn khỏi cánh rừng quen thuộc, rơi xuống một mảnh đất xa lạ.
“Dominic, đi mau! Anh phải dẫn đường!” Trần Văn Học thúc giục.
Dominic bước đi một cách máy móc, băng qua những con phố, rẽ ngoặt, đi vào đường nhỏ, rồi lại trở ra đường lớn, vòng qua mé quảng trường, tránh cảnh sát tuần tra và những người có thể nhận ra anh ta, và cả những chiếc camera giám sát rải rác khắp thành phố.
Tất cả những điều ấy diễn ra quá đỗi tự nhiên, thậm chí không cần suy nghĩ, giống hệt một tên tội phạm chuyên nghiệp.
Trong lòng Dominic đầy sự chán nản, ngoài việc dẫn họ đến Hắc giáo đường, anh ta không biết mình còn có thể làm gì.
Nhưng, Hắc giáo đường có thể rửa sạch nỗi oan cho anh ta không?
Nếu không thể, vậy đi đến đó làm gì?
Khi những ngọn tháp nhọn cao vút và bức tường đen dần hiện ra trước mắt, Dominic dường như nhìn thấy số phận của chính mình, một vực sâu đen tối.
Hắc giáo đường giống như một người khổng lồ màu đen âm thầm đứng trong thành phố náo nhiệt, giơ cánh tay lên, ngước nhìn bầu trời, chờ ánh mặt trời rọi lên cơ thể mình.
Nhưng ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng những vết cháy đen còn lại sau hỏa hoạn, giống như trí tuệ con người chẳng thể soi thấu bóng tối của lịch sử để tìm kiếm chân tướng.
Bề mặt đá đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh ở những góc độ khác nhau, mỗi phiến đá của tòa kiến trúc này dường như đều gánh vác một câu chuyện, sự trầm tĩnh và sức mạnh vượt qua thời gian.
“Chính là nơi này.” Dominic nói.
Trần Văn Học ngẩng đầu nhìn: “Lớn vậy à, tôi còn tưởng là một nhà thờ nhỏ cơ.”
Cánh cửa chính của nhà thờ đóng chặt.
“Trước đây vẫn mở cửa mà, đông du khách lắm, không biết gần đây vì sao lại đóng, chắc là đang sửa chữa.” Dominic nói.
“Chúng ta trèo tường vào đi.” Joyce nói.
Trần Văn Học lắc đầu: “Những nơi thế này chắc chắn có cơ quan. Dục Thần không có ở đây, chúng ta cẩn thận thì hơn.”
Dominic nói: “Tôi đi tìm quản lý thử xem, tôi là cảnh sát, tin tức trong đồn cảnh sát chắc chưa lan tới đây.”
Nói xong, anh ta vòng qua cổng chính và bức tường, đi theo con đường nhỏ bên cạnh.
Ba người theo sau.
Họ đến được cửa nhỏ bên hông, Dominic gõ cửa, một ông lão đi ra. Dominic chìa thẻ cảnh sát, nói có công vụ cần xử lý. Ông lão bảo họ chờ một lát, rồi quay vào gọi điện thoại, sau đó dẫn họ đi vào, băng qua hành lang hẹp dài và vườn hoa, đi đến một đại sảnh.
“Linh mục Istvan, bên này có một viên cảnh sát muốn gặp ông vì công vụ.” Ông lão gác cổng nói với một vị linh mục mặc áo choàng đen.
Linh mục hiền lành gật đầu: “Được rồi, cảm ơn.”
Ông lão rời đi, Istvan khiêm tốn mỉm cười với viên cảnh sát Dominic: “Thưa sĩ quan cảnh sát, xin hỏi anh có việc gì?”
Dominic cảm thấy Istvan đặc biệt từ bi, dễ gần, khiến anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu đến Hắc giáo đường có phải là một quyết định sai lầm.
Cái tên "Hắc..." mà con ma cà rồng kia nói có khi không phải là nơi này.
Nhưng giờ đây anh ta đã là một tội phạm bỏ trốn, không còn đường quay đầu, chỉ có thể cứng đầu nói tiếp:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất