Trần Văn Học nghĩ cũng đúng, bèn để mặc họ tình tứ thêm chút nữa, đợi ôm ấp đủ, tự khắc sẽ quay về.
Anh ta cũng không can ngăn, đi theo Lâm Thiên Hào ra khỏi cửa, men theo hành lang đi về phía sau.
“Agatha, anh thật sự quá hạnh phúc!” Joyce vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng của cuộc gặp gỡ, nước mắt không kìm được trào ra từ khóe mắt.”
Agatha đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên má anh ta, lau đi giọt lệ ở khóe mắt.
“Joyce, tại sao anh phát sáng? Vừa rồi em thấy trên người anh có Thánh Quang, chẳng lẽ em nhìn nhầm? Hay là anh đã nhận được chỉ dẫn của Thần?”
“Anh á?” Joyce đắc ý cười, “Vì trên người anh có lông vũ Thánh Quang mà!”
“Lông vũ Thánh Quang?” Agatha vô cùng nghi hoặc, “Joyce, đừng lừa em, chỉ thiên thần mới có lông vũ, mà lông vũ Thánh Quang là thần của các thiên sứ trong đoàn thiên thần, là đôi cánh thần linh đã rơi xuống nhân gian đó!”
“Anh không lừa em đâu!” Joyce phấn khích nói, “Là Sariel! Sariel đã chết rồi! Lý công tử lấy được lông vũ của cô ấy, rồi dung hợp nó vào trong cơ thể anh, anh cũng không biết anh ấy làm thế nào.”
“Sariel…” Cơ thể Agatha khẽ run lên.
"Agatha, em sao vậy?" Joyce hỏi đầy lo lắng.
"À, không có gì. Joyce, anh có yêu em không?"
"Yêu chứ! Em chẳng phải vừa hỏi rồi sao? Đồ ngốc của anh!"
Joyce nhẹ nhàng vuốt tóc Agatha.
Bỗng nhiên, trên khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ đau đớn, anh ta đột ngột buông tay, cúi đầu nhìn.
Con dao găm cắm vào ngực anh ta, máu nhuộm đỏ chiếc áo, lẫn cả bàn tay đang nắm lấy chuôi dao.
Ngũ quan của Joyce vì đau đớn mà méo mó, anh kinh hoàng nhìn người yêu mình.
“Tại... Sao...”
“Cảm ơn anh đã yêu em, em cũng từng yêu anh, nhưng giờ đây, tình yêu của em, chỉ dành cho Thần thôi!”
Agatha buông tay ra, bàn tay đặt lên vai Joyce, khẽ đẩy nhẹ.
Cơ thể Joyce ngửa ra sau, ngã thẳng xuống sàn nhà.
Anh co giật mấy cái, máu trào ra từ miệng với mũi, hòa cùng máu ở ngực, tụ trên mặt đất rồi lan ra khắp sàn.
Căn phòng dần tràn ngập mùi máu.
Trên bốn bức tường hiện ra vô số bóng đen, hóa thành từng hình dạng ma cà rồng, có kẻ đi đứng, có kẻ bò trườn, có kẻ rạp mình sát đất, nơi khóe miệng nhỏ ra những giọt nước dãi đầy thèm khát.
Agatha bình tĩnh đứng đó, nhìn bọn chúng dần tiến đến thi thể của Joyce.
Cô ta đưa tay ra, lòng bàn tay phát ra sáng trắng, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, máu dính trên người lập tức tan biến trong ánh sáng ấy, thân thể cô ta trở nên trắng sạch không tì vết.
Cô ta nhìn Joyce nằm dưới đất lần cuối, sau đó kiên quyết quay người bước đi, tiến vào cánh cửa nhỏ dẫn đến hành lang.
Chỉ còn thi thể của Joyce, lặng lẽ nằm trên mặt đất, mắt mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trên trần là bức điêu khắc tinh xảo về Đức Mẹ Maria, trong lòng bà ta ôm lấy đứa con mới chào đời, bên cạnh là chồng bà ta, Joseph đang đứng.
Ngọt ngào, mỹ lệ lẫn thiêng liêng tràn ngập mái vòm, còn bên dưới nó, mùi máu lan khắp, bầy ma cà rồng đang bò đến xác chết vừa mới ngã xuống, dưới lớp huyết sắc che phủ.
Thế giới vẫn luôn như vậy, cái đẹp chỉ là điêu khắc tưởng tượng, còn hiện thực thì đầy rẫy xấu xí và tội lỗi.
Bọn ma cà rồng bò lên người Joyce, như lũ linh cẩu tìm được con bò đực vừa chết, chúng điên cuồng tham lam hút máu. Những con bò chậm hơn, yếu ớt hơn thì chỉ có thể liếm máu vương vãi trên sàn từ xa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất