Một con dao găm nằm chắn giữa ngực họ.  

 

Đó là con dao cô ta tự tay đâm vào tim Joyce.  

 

Cô ta đưa tay nắm lấy chuôi dao, muốn nhổ thứ cản trở sự gần gũi giữa hai người họ ra rồi vứt đi.  

 

Nhưng con dao găm ấy đã sớm hòa làm một với Joyce, trở thành khúc xương mọc trên tim anh ta, còn cứng cáp hơn cả xương sườn.  

 

"Không nhổ ra được đâu, Agatha, đây là vết thương của cái chết, là xương của hủy diệt, tình yêu của chúng ta đã chết vào lúc nó đâm vào tim anh, Joyce của quá khứ cũng đã chết rồi."  

 

Giọng Joyce bình thản như mặt nước trong giếng sâu.  

 

"Không! Joyce!" Agatha đầy đau đớn và hối hận, nước mắt trào ra khỏi mắt, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, "Anh yêu em mà! Anh từng nói, tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi không đổi, cho đến chết vẫn không thay!"  

 

"Đúng vậy, anh đã nói như thế, nhưng anh đã chết rồi, em có thể yêu một người chết sao?"  

 

"Không, anh chưa chết! Anh sẽ không chết! Anh có thánh vũ, anh là kẻ phụng sự thần! Anh còn có tình yêu của em! Người có tình yêu sẽ không chết!"  

 

"Vì yêu em, nên anh mới chết. Agatha, anh đã thực hiện lời hứa của mình. Tình yêu đã chết thì không thể sống lại, cũng như người đã chết vậy."  

 

"Joyce, đừng lừa em nữa! Rõ ràng anh chưa chết, rõ ràng anh vẫn sống, anh đang giận em đúng không? Em biết em sai rồi, em không nên làm tổn thương anh! Em xin lỗi anh, xin lỗi, Joyce!"  

 

Nước mắt Agatha tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.  

 

"Joyce, nói cho em biết, em cần làm gì? Em sẵn sàng vì anh mà hi sinh tất cả, để làm tan chảy trái tim đã nguội lạnh của anh, cho tình yêu của chúng ta có thể bắt đầu lại. Chỉ cần có thể bắt đầu lại, anh bảo em làm gì em cũng chịu!"  

 

"Agatha..." Joyce khẽ gọi tên cô ta.  

 

Agatha bật cười trong nước mắt. Cô ta biết Joyce đã mềm lòng, đã động lòng rồi. Cảm giác này cô ta vẫn còn nhớ, rất rất lâu trước kia, khi họ vừa bắt đầu yêu nhau, Joyce cũng như vậy, mềm yếu mà đáng yêu.  

 

Mỗi lần họ cãi nhau, chỉ cần Agatha khóc, Joyce sẽ trở nên lúng túng, sẽ mềm lòng, rồi tất cả đều sẽ nghe theo cô ta.  

 

"Joyce, hãy để chúng ta bắt đầu lại, được không?" Agatha dịu dàng đáng thương nhìn Joyce.  

 

Joyce đứng đó, dường như vẫn đang suy nghĩ. Ánh sáng trên người anh ta đang dần mờ đi, đôi cánh đó lúc sáng lúc tắt, như thể sắp biến mất.  

 

"Agatha..." Joyce gọi một tiếng, dang rộng hai tay.  

 

Agatha vui mừng đáp lại, cũng dang tay ra, nhào tới.  

 

Hai người ôm chặt lấy nhau, giống như lần đầu họ yêu nhau.  

 

Nhưng niềm vui trên gương mặt Agatha rất nhanh đã biến thành đau đớn. Cô ta cảm thấy ngực mình đau dữ dội, mới chợt nhớ ngực Joyce vẫn còn cắm con dao găm đã hóa thành xương cứng ấy.  

 

Cô ta vùng vẫy muốn đẩy Joyce ra.  

 

Nhưng Joyce ôm quá chặt, đôi cánh phía sau anh ta cũng vòng trở lại, như hai cánh tay khác, giữ chặt Agatha, khiến cô ta hoàn toàn không thể giãy dụa.  

 

"Joyce..."  

 

Agatha đau đến nghẹt thở, trong lời cầu khẩn cuối cùng cô ta dần dần nhắm mắt lại.  

 

Joyce vẫn ôm cô ta, rất lâu rất lâu, không chịu buông ra.  

 

Cho đến khi đôi cánh ấy phát ra ánh sáng, bao phủ hai người, hóa thành một luồng sáng mạnh.  

 

Khi ánh sáng dần dần tan đi, trước ngực Joyce đã không còn bóng dáng Agatha.  

eyJpdiI6IkdIaXdZV1o5ZzArMWNrSElaMyswQ0E9PSIsInZhbHVlIjoiUGpcL0o3bXVXZ1E0MElhSjllY1ZJd3FzR0t0NkVrQ1BzdW5BRjdIczNJMWFnVUVHcFBjQ3NnMWRoZndCTk56RFQiLCJtYWMiOiI0OGJlMGVkMTBiYmNjODQ5MmEzOTRiOTIwODU4ZWQ5MTNkYmJmMTRmNDM0ZjQ1YzhlZTA4YzM0ZjU4MGIxY2VmIn0=
eyJpdiI6IlM0T0xjY1wvZDFYMENtSkpcLzdaODZzUT09IiwidmFsdWUiOiJoWnBcL1RJa1hTeHp1eDBWRkc1bzJEMFJoMkdQYVFqdnRKVnhBWU5xXC9rY1VZN3lrWURRRVF2cCtyNEdlelhkUmJUZEdkMkNJcjhwZ1AwYTNHUWprN3RDT2pTMEp5TjJNSklLcmNENW1VckVVTmUrYlhleDNCNWtWdlFNNkFubnJ2THZXVjV2ckFPYmFxR2FLcUdTdzFvTUNjYnpBUHFKeWJzZThMZXFkMkU2YUo1MVYyK200S1ZzWWorZlJVSVJjaDI2dEhkRnYwaHNvanpZTkZvUHVHRmtCZjRZMVNKTGVRcHV2WWpLVWZrTm9lVmlLRnZkbDRDRWZsT2tzNWRpTWZcL2FBMGFmTTYrWlZEMVpXU2F1OWtkZVJaR204VnRxb0hsRHRpM1NcL0syV28zS0s4YUhVeEM1RzdoQ0ZjQjhLc3ZKUWxCVHpVXC9nSnhTakhrQVVoYXFmS2g5MW9ZNXJvek50SG5HSW1UMzJ1UkxFV2dkTGlvOUdsMUxpNHZ2UVhVcCIsIm1hYyI6ImEyZmIxMmIxMjRjZTkzOWUwYmJhM2M1MWYyMTY2ZjY1OTlkZDZjNGFmMmU4NTNjYzVlYmEwNTEyNjU2NzFlYzMifQ==

Vết máu dần dần ngấm vào xương, xương sườn cũng theo đó thu lại vào bên trong cơ thể, để lại trên ngực một vết sẹo vĩnh viễn.

Ads
';
Advertisement
x