Trần Văn Học hoảng hốt, nhảy lùi ra sau, suýt nữa bị Lâm Thiên Hào cắn trúng.
Chân anh ta vừa mới chạm đất đứng vững, Lâm Thiên Hào lại nhào tới.
Trần Văn Học lại chật vật lùi lại.
Sau mấy bước, đã đến góc tường, không thể lùi được nữa.
Nhưng anh ta cũng không thể phản công, sợ làm Lâm Thiên Hào bị thương.
Lâm Thiên Hào dường như cũng biết Trần Văn Học đã đến đường cùng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác, răng nanh càng thêm sắc bén, trong ánh mắt tràn đầy thèm khát.
"Phản công đi, ông ấy không còn là lão Lâm nữa." Joyce nói.
"Tôi không làm được!" Trần Văn Học nói, "Chúng ta đều là chiến hữu, là anh em mà! Tôi tuyệt đối không ra tay với anh em!"
Joyce thở dài, ôm chặt lấy Lâm Thiên Hào từ phía sau.
Lâm Thiên Hào cắn một cái vào cánh tay Joyce.
"Joyce!" Trần Văn Học kinh hãi.
"Không sao." Joyce nói, "Tôi đã chết một lần rồi, sẽ không còn dính lời nguyền máu nữa."
Vết thương trên tay anh ta phát ra ánh sáng trắng, Lâm Thiên Hào như bị lửa thiêu, lập tức buông miệng, quay đầu sang một bên, ra sức giãy giụa.
Joyce ôm chặt lấy ông ta.
"Lão Trần, mau khống chế ông ấy đi, tôi không giỏi đánh tay đôi như thế này!" Joyce nói.
Trần Văn Học lập tức nhào tới, cùng Joyce vặn tay Lâm Thiên Hào, đè ông ta xuống đất.
Lâm Thiên Hào liều mạng giãy giụa, gân xanh nổi đầy mặt và cổ, da chuyển sang màu tím đen, mắt đỏ như máu, nhe răng lộ ra răng nanh trắng, phát ra tiếng rít kỳ dị.
Trần Văn Học sức mạnh hơn người, đè được Lâm Thiên Hào không thành vấn đề, nhưng anh ta không biết tiếp theo nên làm gì, cũng không thể cứ đè mãi.
"Tiếp tục thế này không phải cách hay, Joyce, cậu thả Lilith xuống đi, chúng ta đưa cả hai về giao cho Dục Thần."
"Được."
Joyce đồng ý rồi bước tới trước, tháo Lilith bị đóng trên thánh giá xuống.
Lilith trông rất yếu.
Joyce cởi áo khoác ngoài, đắp lên người Lilith, sau đó đưa tay ra, dùng thánh quang của bản thân, từ xa nhẹ nhàng vuốt qua.
Lilith chậm rãi mở mắt, trên mặt đã có chút huyết sắc.
"Tôi đang ở đâu?" Cô ta hỏi.
"Chúng tôi còn muốn hỏi cô đây!" Trần Văn Học oán giận nói, "Cô không nói không rằng mà bỏ đi, chạy tới cái nơi quỷ quái này, bị đóng trên thánh giá, trở thành nguồn máu cho nhà máy tà ác này."
Lilith dường như đã nhớ lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Các anh... sao lại tìm được tới đây?"
"Chúng tôi vượt bao gian khổ mới tới được nơi này, lão Lâm vì cứu cô, rút hết ống trên người cô cắm lên người mình, giờ thành ra thế này!"
"Thiên Hào!"
Lilith bỗng ngồi bật dậy khỏi mặt đất, bất chấp thân thể yếu ớt và áo khoác tuột xuống, lao về phía Lâm Thiên Hào.
"Thiên Hào, anh sao vậy? Mau thả anh ấy ra!"
Trần Văn Học nói: "Ông ấy trúng lời nguyền, biến thành ma cà rồng rồi, sẽ cắn người đấy!"
"Không sao, để tôi!" Lilith nói, "Tôi có thể cứu anh ấy!"
Trần Văn Học nửa tin nửa ngờ: "Cô chắc chứ?"
"Yên tâm đi, các anh đừng quên thân phận của tôi." Lilith nói.
"Hay là cứ mang về giao cho Dục Thần đi, anh ấy nhất định có cách." Trần Văn Học nói.
"Không, không kịp nữa rồi! Máu anh ấy đã bị ô nhiễm, đây là lời nguyền của ma cà rồng, anh ấy nhất định phải hút máu, nếu không tim anh ấy sẽ nhanh chóng nổ tung."
Lilith lo lắng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất