Nghe thấy hai chữ “Côn Luân”, bốn người lập tức rơi vào im lặng.  

 

Phải rồi, Côn Luân, vĩnh viễn là ngọn núi không thể vượt qua, dù phương Tây từng xuất hiện bao nhiêu giáo phái lớn mạnh, bao nhiêu tu sĩ hùng mạnh, thậm chí cả những vị thần tối thượng, chẳng hạn như trong thời huy hoàng của vị chủ nhân của ngôi đền vừa mới bị nhấn chìm kia, cũng chưa từng vượt qua được Côn Luân để vươn thế lực sang phương Đông.  

 

Azazel cười khinh, nói: “Côn Luân? Có lẽ sớm đã chỉ còn là quá khứ. Chẳng phải Lý Dục Thần là đệ tử Côn Luân sao? Nếu đến cả cậu ta mà chúng ta còn không diệt nổi, thì tương lai làm sao đặt chân tới Minh Giới, để Thánh Quang soi rọi địa ngục và vực sâu vĩnh hằng? Ngày mai, chúng ta sẽ dẫn theo đoàn thiên sứ và đoàn kỵ sĩ, tiến về Côn Luân, giẫm nát thiên lộ đó!”  

 

“Vậy có cần gọi thêm Camiel và Asbeel không?”  

 

“Đương nhiên, dù sao họ cũng là thiên sứ, là đôi cánh bị gãy của thần, chỉ là nhất thời bị che mờ đôi mắt, lựa chọn nhầm chiến lược mà thôi. Đám người phương Đông kia, vốn đã sống trong bóng tối không có ánh sáng, chịu đựng khổ nạn cùng áp bức, chúng ta nên lấy danh nghĩa của thần, đến cứu rỗi bọn họ.”  

 

Lời của Azazel tràn đầy khí thế, khiến ba vị thánh thiên sứ còn lại cũng bị kích động theo.  

 

Ngay lúc ấy, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên.  

 

“Ha ha, mấy người thật nực cười!”  

 

Không gian giữa không trung rạn nứt, khe hở đen ngòm bị xé toạc ra, ánh sáng đen lóe lên, rồi bỗng hóa thành bóng người mặc áo trắng phiêu dật.  

 

Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, mỉm cười lắc đầu bước ra.  

 

Đám thiên sứ lập tức kinh hãi.  

 

“Cậu… Cậu vẫn chưa chết ư?” Azazel nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.  

 

“Chết? Ông cũng quá coi trọng bản thân mình rồi. Chỉ dựa vào mấy luồng sáng đó mà muốn giết tôi? Vậy thì tôi đã sớm chết trong tay ông trời không biết bao nhiêu lần rồi.”  

 

“Hừ, cậu chỉ là may mắn thoát được một lần thôi! Đừng nói nhảm nữa, bày trận!” Azazel quát lớn.  

 

Bốn vị thánh thiên sứ lập tức chiếm giữ bốn phía, thân thể hóa thành ánh sáng, ánh sáng ấy nhanh chóng lan rộng, phủ kín cả bầu trời.  

 

Giữa bầu trời rực rỡ ánh sáng trắng ấy, vô số vầng sáng hình thánh giá chói lóa lần lượt hiện lên, dày đặc tựa muôn sao lấp lánh. Mỗi ánh thánh giá đều như lưỡi kiếm sắc bén, chứa đựng sát khí bức người, chém thẳng về phía Lý Dục Thần.  

 

Toàn bộ thế giới hóa thành cỗ máy nghiền thịt màu trắng.  

 

Lý Dục Thần đứng giữa muôn trùng ánh sáng, lạnh lùng cười khẩy: “Mấy người quá kiêu ngạo, quá tự phụ, còn vọng tưởng giẫm nát thiên lộ, lật đổ Côn Luân? Vậy thì để kẻ từng là đệ tử Côn Luân như tôi nói cho mấy người biết, cái gì gọi là Côn Luân tiên thuật, cái gì gọi là pháp lực vô biên!”  

 

Dứt lời, hoa sen đen trong tay trái anh rực cháy, ánh sáng màu đen như thác đổ ào ào, nuốt chửng lấy vầng sáng trắng.  

 

Khi ánh sáng đen và trắng va chạm, từng luồng từng luồng năng lượng khổng lồ bắt đầu hủy diệt không gian, tạo ra vô số hố đen trong hư không, như thủy triều tràn về phía bốn thiên sứ.  

 

Bốn thiên sứ giật mình kinh hãi, lập tức biến hóa thân hình, hóa thành những cây thánh giá ánh sáng khổng lồ, chống lại làn sóng hố đen đang cuộn đến.  

 

Nhưng ngọn lửa của hoa sen đen ngày càng bùng cháy mãnh liệt, dòng thác đen càng lúc càng dữ dội, càng dùng ánh sáng chống đỡ, lại càng khiến ánh sáng và bóng tối va chạm sinh ra ngày càng nhiều hố đen.  

 

Azazel hoảng hốt hét lên: “Đổi trận, hợp cánh!”  

 

Bốn người đồng loạt mở rộng đôi cánh Thánh Quang, giao hòa giữa không trung, hợp lại thành thiên sứ khổng lồ, sau lưng mọc ra bốn đôi cánh rực rỡ, vỗ mạnh trong không khí, khiến ánh sáng trắng bùng phát chói lọi.  

 

Lý Dục Thần nhìn thiên sứ hợp cánh giữa không trung, khẽ thở dài: “Lẽ ra phải là sáu cánh, đáng tiếc chỉ có bốn cánh, sáu thiếu đi hai, cái chết khó che dấu, phá!”  

 

Huyền Minh trong tay phải vung lên.  

 

Kiếm khí xé ngang bầu trời, chém thiên sứ hợp thể thành hai đoạn ngay giữa không trung.  

 

Ánh sáng trắng lập tức tối sầm, Hắc Hỏa cũng tắt theo.  

 

Tay phải Lý Dục Thần nắm kiếm, tay trái thu hoa sen đen, hóa thành Hắc Hỏa nhỏ bé, lặng lẽ xoay tròn trong lòng bàn tay.  

eyJpdiI6IlhwV01YMExoaEhST0FGMHBDd2loekE9PSIsInZhbHVlIjoiV1g3c3Y3c1d5Tlh5eUsrTFd6aDVlXC9LVml2SGFIVlpyc3g1WjREcW83ZW9WdzZyMkhlb3poUjFGOGJpcHNyT0MiLCJtYWMiOiJkNGM5NzhmOGVlOTY4NjRhMjkwZmViMTY1MDQwMmVkM2Q0M2M2YmQ1MTM5MjMwMzllMTdiMDlkNzQyMDgyODZkIn0=
eyJpdiI6IkNLNjJ3YVNFajZWYlJwNTVmaTlLOWc9PSIsInZhbHVlIjoibzJ2VzA3elRWSGNuMGU5cm1tYVdESWZQNVRLN3U3V3NYdHJnMFdUZnllYlAwbjFZSlpWTFVcL3hySEhIZlVZOFdad0J0ZmJ6bExEWW1nU1NLR0FHbHl2MmlnTmZUNlpXTm56R0VkQ0wwa1BPN2YrNngzSnN3U3YxcUFNTXBCMHZZRVRMa2ZyWFUxZ1IzdG45WTYyQ2FNWmxFdHFUOFRYaE9JXC9sZzFVSVJcLzVVbFlCOWtBUWFOM3A3cmZtbkdqR0NxZytOOEJwOElRZU83WnV6Nk9FTk96K3FaNGZNOTc1eE4rSXZyeEFUN1RiNUxlZXZvYTlhYWtiRHZQVFp1czQ2UW03bVwvS0RPNjgrSDhoZk5OTGFIS2tGcmd3dHhzOVhhcWlqUUFxVWRBQnVrPSIsIm1hYyI6Ijc0YTIyZWQwNzgyNmI4NTc0OTRkMzMxZjFhNzAwZDc5Zjk1YjliNmMwNWMwODNkZjNkODhmYmRhMDFlNzEzNTcifQ==

Lý Dục Thần thu kiếm Huyền Minh cùng Hắc Hỏa, khẽ giơ tay đón lấy, lòng bàn tay, xuất hiện bốn chiếc lông vũ không vân, không chất, trong suốt như pha lê, lấp lánh rực rỡ.

Ads
';
Advertisement
x