Tài xế vốn đã tức điên, nghe vậy càng giận hơn, quát lên: ''Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy?''
Trong hai thanh niên, một người có vẻ ngoài thư sinh, còn người kia thì lém lỉnh, trông là biết láu cá.
Cậu chàng lém lỉnh liền bước đến, cười hề hề nói: ''Ui, ngại quá, tôi mới tập lái, mong anh thông cảm.''
Người ngồi ghế phụ trên xe Toyota bước xuống, ra hiệu bằng ánh mắt với tài xế, ý bảo ông ta đừng gây chuyện, mau chóng rời đi.
Lúc này tài xế mới sực nhớ đến chuyện quan trọng, nhìn về phía trước đường, nhưng đâu còn bóng dáng chiếc Rolls-Royce nữa.
''Thôi thôi, sau này lái xe cẩn thận nhé.'' Tài xế nói rồi định quay lại xe.
Thanh niên kia lại nói: ''Ê, đâm xe rồi sao nói thôi là thôi được? Bọn tôi báo cảnh sát rồi.''
Tài xế nổi giận: ''Là mày chuyển làn, mày sai, tao không thèm chấp mày, còn muốn gì nữa?''
''Tôi có muốn gì đâu, ai đúng ai sai không phải do anh quyết.'' Cậu thanh niên vẫn cười hì hì đáp.
Tài xế sắp nổi đoá thì người ngồi ghế phụ kéo tay ông ta lại, móc ví ra, rút một xấp tiền mặt: ''Đây đây đây, số tiền này cho mấy cậu, đủ để sửa xe rồi, đi thôi đi thôi."
Nhưng cậu thanh niên không nhận, nói: ''Ô, sao mà được? Nếu bọn tôi sai, thì cũng phải để bọn tôi đền tiền cho các anh chứ. Đợi chút, tôi gọi bảo hiểm tới xem đền được bao nhiêu, phần nào bảo hiểm không chi trả thì tôi về mượn bạn học bù thêm.''
Tài xế chiếc Toyota và người ngồi ghế phụ đều sững sờ, đây là người bình thường sao? Kẻ ngốc à?
Nhưng giờ họ muốn chuồn cũng chuồn không được nữa, vì cảnh sát đến rồi.
Cảnh sát hỏi sơ qua tình huống, yêu cầu hai bên xuất trình bằng lái.
Tài xế đầu trọc đưa bằng lái ra, còn cậu chàng lém lỉnh thì không có, chỉ cậu bạn học thư sinh cao gầy: ''Xe là cậu ấy lái.''
Cảnh sát lập tức cảnh giác, nhìn bằng lái mà cậu bạn thư sinh kia đưa, đọc tên trên đó: ''Nghiêm Cẩn, thật sự là cậu lái xe à? Ở đây có camera, nếu điều tra ra không phải cậu lái, thì cả hai đều phiền to đấy.''
Nghiêm Cẩn đáp: ''Là tôi lái.''
Cảnh sát liếc nhìn cậu ta mấy lần, vừa chụp ảnh vừa hỏi: "Làm việc ở đâu?"
"Chưa đi làm, đang học đại học."
"Ồ, đại học nào?"
"Thanh Hoa."
"Ồ..." Sắc mặt cảnh sát dịu lại, hỏi chàng trai bên cạnh, "Cậu cũng học Thanh Hoa à?"
"Không phải, tôi là hàng xóm của cậu ấy."
"Ồ, Bắc Đại à?"
"Ờ... cái đó, Học viện Thành phố."
Cảnh sát trợn mắt nhìn cậu ta, "Thế cũng gọi là hàng xóm à?"
"Chẳng phải là hàng xóm sao, chú không thể chỉ nhận mấy nhà giàu làm hàng xóm còn nghèo thì không nhận chứ?"
"Hừ!"
Cảnh sát tức đến trợn trắng mắt, nhưng lại không bắt bẻ được câu nào. Ông ta nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cái xe này là do thằng nhóc này lái.
"Cậu tên gì?"
"Lâm Vân."
"Hai người quen nhau thế nào?"
"Bọn tôi là anh em họ. Mà, tôi nói chú này, chú là cảnh sát giao thông hay cảnh sát hộ khẩu vậy, không chừng là đang quay show thực tế, phía sau còn có cameraman nhỉ?"
Bên kia, tài xế đầu trọc đã mất kiên nhẫn từ lâu, thúc giục: "Nhanh lên một chút được không, còn ngồi buôn chuyện nữa!"
Lâm Vân cười hì hì nói: "Gấp gì vậy? Vẫn có thể đuổi kịp Rolls-Royce chắc?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất