Thời gian lặng lẽ trôi, một bữa tiệc trưa xem chừng sắp biến thành bữa tiệc tối, mà vẫn chẳng thấy dấu hiệu sẽ khai tiệc.
Dù ở trong hoàn cảnh nào, con người rốt cuộc cũng không chịu được cái đói, nhất là đám nhân vật nổi tiếng ở thủ đô này, cả đời chưa từng chịu đói, nhưng nhà họ Lý không nói khai tiệc thì không ai dám nhắc tới.
Lâm Mộng Đình ngồi đó, vẻ mặt bình thản, như thể cô không phải là chủ nhân buổi tiệc, mà chỉ là một du khách đến đây nghỉ dưỡng, ngắm cảnh.
Người khác thì chỉ đói bụng, còn Vương Bách Thuận và Sở Dao thì ngồi không yên.
Sở Dao mấy lần muốn đứng lên nói chuyện, cô ta tự cho là mình với Lâm Mộng Đình cũng có chút giao tình, nhưng trong trường hợp này lại không biết nên nói gì. Hơn nữa, Lâm Mộng Đình bây giờ khiến cô ta cảm thấy hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình của bốn năm trước, trên người có một loại uy nghi khó nói nên lời, trong vẻ đẹp còn mang chút thần thánh và tiên khí.
Nhưng so với họ, thì Tứ béo nằm dưới đất mới thực sự tuyệt vọng.
Hắn theo Vũ Tấn Sơn vào thủ đô với thân phận Tông Sư, mấy năm qua chưa từng gặp đối thủ nào, luôn coi trời bằng vung, không còn xem các tông sư ở thủ đô ra gì, tưởng rằng tứ đại gia tộc và nhà họ Lý cũng chẳng có gì ghê gớm.
Cho đến khi bị Khoái Đao Vinh và Vương Thiết Thủ bắt được.
Lúc đó hắn vẫn chưa phục.
Khi Tịnh Không Mục xuất hiện, hắn tràn đầy hy vọng, thậm chí đã nghĩ sẵn cách báo thù nhà họ Lý.
Nhưng không ngờ, Tịnh Không Mục lại bại trận, mà còn bại rất thảm.
Lúc này Tứ béo mới hiểu, thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long, nhà họ Lý có thể trỗi dậy không phải nhờ may mắn.
Trước đây, trong mắt hắn, Tịnh Không Mục là vô địch, thiền võ song tu, đã bước vào Hóa Cảnh. Giờ đây, vị sư phụ vô địch ấy đang ngồi ngay cạnh hắn, bị người ta điểm huyệt, phong bế kinh mạch, bên cạnh còn có hai đầu bếp đứng gác, nhìn thế nào cũng thấy là thịt trên thớt của người ta rồi.
Vũ Tấn Sơn đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc cũng sẽ không cử người đến cứu bọn họ nữa.
Tứ béo cảm thấy mình đã trở thành quân cờ bỏ đi, trong lòng có một nỗi cay đắng và không cam lòng.
Hầu Thất Quý bước tới trước mặt bọn họ, nói: "Đã giờ này rồi, các người không định nói gì à? Mọi người còn đang đợi ăn cơm kìa."
Trong lòng Tứ béo chửi thầm mười nghìn câu, các người không ăn cơm thì liên quan quái gì đến tôi?
Hắn liếc nhìn sư phụ Tịnh Không Mục, Tịnh Không Mục vẫn cúi đầu, nhắm mắt, môi mấp máy như đang tụng kinh.
Trong lòng Tứ béo lại chửi thêm mười nghìn câu, sư phụ à, giờ này rồi còn tụng kinh cái gì, Phật Tổ cũng không tới cứu người đâu.
Hầu Thất Quý thấy bọn họ không nói lời nào, sầm mặt lại, nói: "Không chịu nói thì thôi, đừng trách tôi không cho các người cơ hội. Sư phụ Vinh..."
Khoái Đao Vinh rút con dao bếp ra, cổ tay lật nhẹ, múa một đường đao.
Chỉ trong chớp mắt, khí lạnh ập đến, sát ý dày đặc khiến Tứ béo lập tức cảm thấy cổ mình lạnh toát.
"Khoan đã!" Tứ béo hét lên.
Dao của sư phụ Vinh dừng lại giữa không trung.
"Con định làm gì?" Tịnh Không Mục bỗng mở mắt, trừng mắt nhìn Tứ béo một cái.
"Sư phụ, con không muốn chết!" Tứ béo nói.
"Sống chết có số, từ ngày đầu học võ con đã phải hiểu đạo lý này. Sớm biết con là kẻ tham sống sợ chết, ta đã không nhận con làm đồ đệ."
"Trước đây con không sợ chết, nhưng bây giờ con sợ rồi."
"Vì sao?"
"Trước kia con chỉ là một cái mạng quèn, nhưng giờ con đã là Tông Sư."
Nghe qua tưởng như Tứ béo đang nói nhảm, tự tìm cớ cho mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì, con người chẳng phải đều như thế sao? Kẻ chân đất chẳng sợ đi giày, người nghèo mạng rẻ, chỉ có người giàu mới sợ chết.
Thế nên từ xưa đến nay, bất kể là vua chúa, địa chủ hay tư bản, đều sẽ không để người dân bị đói, chỉ cần ăn no mặc ấm, con người sẽ sợ chết, mà sợ chết thì sẽ không tạo phản. Nhưng họ cũng sẽ không để dân ăn quá no, vì ăn no quá thì sẽ không có động lực làm việc.
Bây giờ Tứ béo đã là Tông Sư, đã thoát khỏi số mạng nghèo hèn, không sợ chết mới là lạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất