Kiếm như mưa, liên tục trút xuống trên tấm lá chắn ánh sáng vàng.
Hơn nữa cơn mưa kiếm này dường như vô tận, không ngừng trút xuống.
Lớp phòng ngự ánh sáng vàng của Suhare dần dần hiện ra một vết nứt nhỏ. Dù ông ta toàn lực vận chuyển Phật pháp, định vá lại lá chắn bị kiếm ý công kích, nhưng thế công của Bạch Thần như đê vỡ sóng trào, hết đợt này lại nối tiếp đợt khác.
Thấy tình thế bất lợi, vẻ bi thương trên mặt Suhare càng nặng nề, ông ta nghiến chặt răng, thấp giọng tụng ra một đoạn kinh văn thâm thúy phức tạp hơn.
Sức mạnh do kinh văn hóa thành như thủy triều tràn vào tấm lá chắn màu vàng, tạm thời ngăn chặn được sự lan rộng của vết nứt.
Thế nhưng, đúng lúc ông ta toàn lực niệm chú, không còn rảnh để phân tâm, thì Bạch Thần lại bất ngờ hóa thành rồng trắng khổng lồ, vảy giáp lấp lánh, trong mắt rồng bắn ra hai luồng sáng sắc bén, đâm thẳng chân trời.
Bạch long ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng ấy làm rung chuyển cả sơn cốc, chấn động trời đất.
Kèm theo tiếng rồng gầm chấn nhiếp lòng người, bạch long lao thẳng về phía thung lũng sông Kaligan.
Thân rồng đi qua, hư không vỡ vụn, xuất hiện rất nhiều vòng xoáy đen, giống như vô số hắc động, nuốt chửng cả tinh không.
Bức tường cao đan xen ánh sao và phủ đầy chú văn ầm ầm vỡ tan.
Mảnh vỡ như mưa sao băng rơi rải rác khắp thung lũng sông Kaligan.
Ánh sáng vàng trên người Suhare thoắt cái biến mất, thân thể lảo đảo, khóe miệng rỉ ra một vệt máu tươi.
"Cậu thắng rồi..."
Suhare nói xong, ngồi xếp bằng xuống, như lão tăng nhập định, nhắm hai mắt lại.
Bạch Thần quay đầu liếc nhìn ông ta, rồi biến mất ở bờ bên kia thung lũng sông Kaligan.
Gió thổi qua, máu nơi khóe miệng Suhare khô đi, nếp nhăn trên gương mặt hằn sâu hơn, lớp da loang lổ nứt nẻ bắt đầu rơi xuống từng mảnh, như tảng đá bị phong hóa.
...
Vừa thấy Tuệ Hàng xuất hiện, Vô Hoa biết không còn đường thoát nữa rồi.
Lúc chưa bị thương, ba người liên thủ còn chẳng phải là đối thủ của ông ta, bây giờ chỉ còn lại hai người, lại đều mang trọng thương, đối phương nhấc một ngón tay, bọn họ chỉ còn đường chết.
Vô Hoa đặt Đinh Hương xuống, nói với Tuệ Hàng: "Chuyện có nguyên do, ông mang xá lợi của sư tôn đi khỏi Thiên Trúc, là duyên pháp giữa tôi và ông, đều là chuyện trong cửa Phật. Cô ấy vốn ở ngoài cửa Phật, chẳng hề liên quan đến chuyện này. Ông thả cô ấy đi, tôi đi theo ông, coi như việc này chấm dứt, từ nay sẽ chẳng ai truy cứu nữa."
Tuệ Hàng cười hà hà: "Nói vậy cũng có lý, chuyện Phật Môn thì để trong Phật Môn. Nhưng mà, con bé này đã tới đây, tức là cũng kết duyên pháp với tôi rồi. Duyên pháp đã sinh, sẽ không tự mất."
"Vậy ông muốn thế nào?"
"Thế này đi, tôi cho cô ấy hai lựa chọn, một là theo tôi đến rừng Tử Trúc, song tu cùng tôi, vui sướng thành thánh. Hai là tôi đưa cô ấy về Muktine, làm minh phi của Đức Tulku."
Tuệ Hàng cười hề hề nhìn Đinh Hương.
Trong mắt ông ta, Đinh Hương chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Làm minh phi của Đức Tulku, nghĩa là phải chịu đựng thống khổ như địa ngục, là nếm trải cả khổ lẫn vui. Còn song tu cùng ông ta, thì chỉ cần hưởng lạc là đủ.
Ông ta tin rằng Đinh Hương đã từng tới đền Muktine, hẳn đã hiểu rõ điều này.
Đinh Hương lạnh lùng nói: "Tôi không chọn cả hai, các người đừng mơ tưởng nữa, tôi thà chết!"
Tuệ Hàng thở dài: "Thế thì tôi đành đưa cô trở lại chỗ Đức Tulku thôi."
"Ông đưa được sao?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất