Trong phòng thoáng chốc rơi vào yên lặng. 

 

 

Một lúc sau, Lục Kính Sơn hỏi: “Cô Mai, cô đã hỏi như vậy, hẳn là có ý tưởng gì chứ?” 

 

Chị Mai nói: “Mọi người đều là tiền bối, anh còn là đảo chủ, vốn dĩ nơi này không đến lượt tôi mở miệng. Nhưng địch ở trước mắt, tôi xin mạo phép nói ra suy nghĩ của mình.” 

 

“Cô Mai cứ nói.” 

 

“Trước hết, hiện nay chúng ta không thể xác định được những thứ này là gì, vì sao tụ tập tại đây, tiếp theo sẽ đi đâu. Kết quả tốt nhất là chúng chỉ tụ tập trong thời gian ngắn rồi rời đi luôn, giống như đàn cá, quay về nơi chúng thuộc về. Nhưng chúng ta không thể chờ, càng không thể ôm tâm lý may mắn như vậy. Cho nên tôi nghĩ, liệu chúng ta có thể làm chút gì đó, dẫn dắt chúng quay về, ít nhất cũng khiến chúng rời khỏi lãnh hải này.” 

 

“Chủ ý này không tệ, Phượng Toàn, em thấy sao?” Lục Kính Sơn hỏi. 

 

Ninh Phượng Toàn trầm ngâm chốc lát: “Có thể thử, nhưng cần chuẩn bị sẵn tinh thần phải chịu tổn thất lượng lớn thuyền bè và tàu lặn.” 

 

Lục Kính Sơn nói: “Chuyện đó không thành vấn đề, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mất đi một ít, chỉ cần đảo Cửu Long còn, thì còn có thể kiếm lại.” 

 

Mọi người đều thấy biện pháp này rất ổn. 

 

Nhưng chị Mai lại nói: “Như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta vẫn phải chuẩn bị chu toàn, đề phòng trường hợp dẫn dắt thất bại, khiến những thứ kia áp sát thềm lục địa. Đã biết sức người không thể chống lại, vậy có thể bố trí pháp trận giữa đảo Cửu Long và núi Phổ Đà, tạo thành tấm lưới khổng lồ? Tôi nghe Dục Thần nói, trong đệ tử Thiên Đô có người am hiểu trận pháp, có thể mượn thế núi sông biển cả?” 

 

Ánh mắt Lục Kính Sơn sáng lên, nhìn về phía Đỗ Thanh Hồi: “Lão Thập Tam, phương diện này đệ mạnh hơn huynh, e rằng phải dựa cả vào đệ rồi.” 

 

Đỗ Thanh Hồi nhìn Đường Tịnh Huy, mỉm cười nói: “Bát sư huynh, ở đây có đại sư về trận pháp, đệ cũng không cần múa rìu qua mắt thợ.” 

 

“Ồ?” Lục Kính Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Tịnh Huy, “Thập Tứ sư muội tinh thông đạo này sao?” 

 

Đỗ Thanh Hồi nói: “Bát sư huynh rời núi từ lâu, có lẽ chưa biết, Thập Tứ sư muội xuất thân từ Đường Môn đất Thục, người đời đều biết Đường Môn nổi tiếng là ám khí, nhưng lại không biết ám khí vốn bắt nguồn từ kỳ môn. Từ nhỏ Thập Tứ sư muội đã chịu ảnh hưởng, có thể nói là học từ trong bụng mẹ, sau này sư phụ cũng phát hiện thiên phú của muội ấy trong lĩnh vực này, nên đã đặc biệt truyền thụ kỳ môn trận pháp.” 

 

Đường Tịnh Huy nói: “Sư huynh đừng khen muội như vậy, muội cũng chỉ học được chút da lông mà thôi. Sư phụ từng nói, nếu bàn về thiên phú kỳ môn, thì chẳng ai so được với tiểu sư đệ.” 

 

Lục Kính Sơn khoát tay cười ha hả: “Dục Thần là ngoại lệ, thiên phú là thứ trời ban, ngay cả Thiên Đô đệ ấy cũng phá được, còn nói gì đến thiên phú nữa? Tịnh Huy, muội đừng quá khiêm tốn, có thể được sư phụ tự mình truyền dạy, tất nhiên là phi phàm, chuyện này nhờ cả vào muội rồi.” 

 

Đường Tịnh Huy hơi nhíu mày: “Muốn bày trận trên lãnh hải giữa Phổ Đà và đảo Cửu Long, không phải chuyện đơn giản, muội sẽ cố hết sức. Nhưng các huynh đừng đặt kỳ vọng quá nhiều, trận pháp chỉ có thể trợ lực, chứ không thể dựa hoàn toàn vào nó.” 

 

Lục Kính Sơn gật đầu, quay sang nhìn chị Mai: “Cô Mai, chắc cô vẫn chưa nói hết, xin cứ tiếp tục.” 

 

Chị Mai nói: “Chuyện này đã không còn là an toàn của một đảo một núi, mà còn liên quan đến cả Hoa Hạ, thậm chí là an toàn của toàn thế giới. Chúng ta cũng không cần tự mình chống đỡ, sao không gửi tin cho Đạo Môn, mời các đại phái cùng đến trợ giúp?” 

 

Đỗ Thanh Hồi nói: “Chỉ e là khó, vài năm nay thế giới chẳng yên, long mạch hỗn loạn, các bí cảnh cổ xưa lần lượt mở ra, đệ tử Thiên Đô gần như đã được phái đi hết. Còn các môn phái khác, e rằng cũng có khó khăn riêng, rất khó phân ra lực lượng. Nếu chỉ phái tới vài đệ tử bình thường, thì chỉ sợ chẳng giúp được gì.” 

 

Lục Kính Sơn nói: “Làm hết khả năng thôi. Tốt nhất là núi Phổ Đà cũng có thể thông báo cho Phật Môn, như vậy hai giới Phật Đạo, cũng có thể gom được ít người tài. Quảng Lai, chuyện này giao cho em.” 

 

Kỷ Quảng Lai gật đầu: “Được, em sẽ đi làm.” 

 

“Cô Mai, còn gì nữa không?” Lục Kính Sơn cười nói, “Bây giờ tôi mới hiểu vì sao Dục Thần luôn miệng khen cô, cô còn ý tưởng gì thì mau nói ra.” 

 

Chị Mai hiếu kỳ hỏi: “Dục Thần khen tôi thế nào?” 

eyJpdiI6ImRTc3dQaWE0eTVmSTN1S2JXZm5ra0E9PSIsInZhbHVlIjoiTjg1NHhiK0ZyYzJlXC9DT2UyKzRGT20yXC9TcnVuaXN2ZnBjeDhQd0FzNlwvRXlVNFhPT2dnV0M3dXFiTDJYS3kzZiIsIm1hYyI6IjgwZGI2YmJjYmY2YmY5NGVlOWZjYjk0N2MyMmRmODc4YWZmMjhmNGZhOWFkZTIxODBmYWY3MDQ4YzVlYTY4YzkifQ==
eyJpdiI6IkRyUGxLT3FHMlh6YkQ4Y1lTTUhyQnc9PSIsInZhbHVlIjoiK08zY1wvaW9iU1puSFE4czlNU3NNSVhDb1BLbmkxTlRMRkE4TlcrTjY0UmdWVytPYVVcL1NaVk02NHdBSUM4dlBPSlg0eUpXRWJwUWtUSHBtaXFReThIU3J3aTBTXC9cL1NIZHNNQXZJNFwvUk9ha00wUUthZ09pVGNPb2VBbEFKSHZjYWRSZmRRdmpLWFdGS256RGhrVjRianNnaStWU1FiZENUUmg0bGdpNVlzRlE1dkpqMldiXC9Oc0RvdEFHYWZOSU0yaHBhd3ZVaU93UXBuXC9EVlwvZXJ4Q1ZtNnplQ2lIVXF3V3R6YnFZWGF3Z3FDeldtZUFQcGpIRHJGRGZOTUZaalwveSIsIm1hYyI6IjVhOWU0MWIxNWNkMzZlODNjZDkyZWM2ZGE4NDgzY2ExMGJlN2IyNjM4NGE0N2M4YTM4MDNhODczNTkxOTc4MjkifQ==

Ads
';
Advertisement
x