Khi kiếm ý của Nhị sư huynh tiêu hao quá nửa, bảy ngôi sao lại tỏa sáng thêm một lần nữa, từ rìa vũ trụ kéo ngược về hư không gần đó.
Mỗi một ngôi sao biến thành một thanh bảo kiếm, bảy thanh bảo kiếm, mỗi thanh một màu, phóng ra bảy luồng kiếm khí đồng loạt lao thẳng vào kiếm của Nhị sư huynh.
Hư không vỡ nát, vũ trụ Thất Tinh bị phá tan.
Hướng Vãn Tình bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng hốt hoảng, nhận ra thế giới xung quanh đã trở về với thực tại, mà trước mặt cô ấy chỉ còn Lý Dục Thần đang đứng đó, bên cạnh anh là bảy thanh kiếm đủ màu sắc đang xoay quanh.
Lý Dục Thần khẽ vẫy tay, bảy thanh kiếm hợp nhất rồi biến về thành kiếm Thất Tinh.
"Sư tỷ, kiếm của tỷ này."
Hướng Vãn Tình ngây ngẩn nhận lấy kiếm Thất Tinh, thanh kiếm vốn đã vô cùng quen thuộc nay lại trở nên lạ lẫm trong tay mình.
"Dục Thần, giờ tỷ mới biết kiếm Thất Tinh còn có công dụng kỳ diệu đến thế đấy!" Ngực cô ấy phập phồng, hơi thở có hơi dồn dập, mặt đỏ bừng vì phấn khích.
"Sư tỷ, kiếm Thất Tinh là chí bảo hiếm có, sư phụ đưa bảo vật này cho tỷ cũng đủ thấy người yêu thương tỷ thế nào." Lý Dục Thần nói.
"Đúng vậy, tỷ cứ cho rằng kiếm Thất Tinh chỉ là pháp khí bình thường nhất Thiên Đô, năm đó tỷ còn trách sư phụ thiên vị, không ngờ..." Hướng Vãn Tình vừa nhắc đến sư phụ, vẻ mặt thoáng chút áy náy.
Rồi lại mỉm cười nói: "Sư phụ thiên vị thật còn gì, sư phụ thiên vị đệ nhất đấy!"
Lý Dục Thần ngẩn ra: "Là đệ sao?"
"Đúng rồi!" Hướng Vãn Tình nói: "Sư phụ mới đưa đệ lên Thiên Đô đã bảo tỷ phải chăm sóc đệ, đệ như nào tỷ là người rõ nhất. Từ nhỏ đệ đã được uống những loại thuốc tốt nhất, rất nhiều loại trong số đó dù là ở Côn Luân cũng rất hiếm có. Sư phụ không chỉ cho đệ dùng, mà còn dùng với số lượng rất lớn, có thể nói là đệ đã ngâm mình trong những loại linh dược tu luyện quý giá bậc nhất để mà trưởng thành đấy. Bởi vậy Đại sư huynh mới tranh cãi với sư phụ, nói rằng quá nuông chiều đệ sẽ hại đến đệ!"
"Thật ra cũng chẳng trách được Đại sư huynh, vì huynh ấy là đại sư huynh lại còn phải quản lý tài nguyên của Thiên Đô, phải chăm lo cho tất cả các sư huynh đệ. Sư phụ cho đệ dùng nhiều linh dược như vậy, những người khác sẽ ít đi, trong mắt huynh ấy đó chính là bất công."
"Hơn nữa, việc đệ lên Thiên Đô cũng là ngoại lệ rồi. Tất cả đệ tử muốn vào Thiên Đô đều phải vượt qua bài kiểm tra thiên lộ. Đại đa số các đệ tử là những người xuất sắc nhất của huyền môn trên thế giới. Một số ít thì được sư phụ chọn trong lúc du hành, nhưng cũng phải tu luyện dưới thế gian, phá được tiên thiên, qua được bài kiểm tra thiên lộ thì mới có thể chính thức lên núi bái tổ sư. Còn đệ là được sư phụ bế thẳng lên..."
Nói đến đây, Hướng Vãn Tình bật cười.
Trước kia Lý Dục Thần cũng từng nghe qua những chuyện này, nhưng các sư huynh sư tỷ yêu mến chưa từng trách mắng, nên anh cũng chẳng có cảm xúc gì.
Giờ Hướng Vãn Tình nói ra, anh mới biết mình đi "cửa sau" đúng là không công bằng.
"Đệ cũng đừng nghĩ nhiều, đệ là đệ tử quan môn của sư phụ, đã là đệ tử quan môn thì ít nhiều cũng được cưng chiều hơn, chuyện ấy cũng dễ hiểu. Các sư huynh trên núi cũng chưa từng so đo, ngay cả Đại sư huynh cũng chỉ có tí phàn nàn về phân phối tài nguyên, chứ còn mấy chuyện khác thì chưa từng nhắm vào đệ."
Lý Dục Thần gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù Đại sư huynh có nghiêm khắc nhưng cũng chẳng làm gì sai. Ngoại trừ chuyện của Bát sư huynh ra, đệ chẳng có ý gì với Đại sư huynh cả."
"Ôi rồi rồi, không nói chuyện này nữa." Hướng Vãn Tình đổi đề tài: "Dục Thần, chúc mừng đệ đã đánh thắng Nhị sư huynh."
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Đó chỉ là kiếm ý Nhị sư huynh để lại rồi mượn ma hồn mà hóa hình thôi. Chứ nếu là kiếm của huynh ấy thật thì là đệ chẳng đỡ nổi đâu."
Hướng Vãn Tình cười nói: "Đệ không cần khiêm tốn thế đâu, có thể đỡ được kiếm ý của Nhị sư huynh là đã rất giỏi rồi. Một kiếm của huynh ấy, trên đời này ngoài sư phụ ra thì có ai đỡ nổi đâu?"
Lý Dục Thần gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Trước nay anh chưa từng trải nghiệm trực tiếp kiếm pháp của Nhị sư huynh, chỉ có truyền thuyết một kiếm chém phân thân của Minh Vương khiến người ta phải ngưỡng mộ. Hôm nay một kiếm này, coi như là đã lĩnh hội được sức mạnh kiếm đạo của Nhị sư huynh rồi.
Không hiểu sao anh lại bỗng nhớ đến Mitarai Jange của Đông Doanh.
Đó cũng là một nhân vật rất ghê gớm. Chỉ xuất thân từ một võ đạo thế gia ở Đông Doanh, lấy võ nhập đạo, không những đột phá được võ đạo đỉnh phong bước vào Tiên Thiên, mà còn tạo ra được đao Vô Niệm và bước vào thế giới Vô Niệm, lấp đầy vũ trụ bằng kiếm ý, có được đạo hoàn toàn độc lập của riêng mình.
Có thể nói, trận chiến của hai người kinh thiên động địa.
Mặc dù sức mạnh khi đó và hiện tại của Lý Dục Thần khác nhau một trời một vực, e là Mitarai Jange lúc ấy và Nhị sư huynh cũng chỉ như đom đóm và ánh trăng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất