Duyên phận giữa Lý Dục Thần và Lam Điền vô cùng đặc biệt. 

 

Trước đó, thực lực của anh không cho phép anh nhận đồ đệ, sau đó không lâu, anh ngộ ra đại đạo, coi vạn vật bình đẳng như chúng sinh, tất nhiên cũng sẽ không nhận đồ đệ nữa. 

 

Lam Điền sở hữu linh giác bẩm sinh, đó là điều vô cùng hiếm có, ngay cả khi so với những thiên tài ở Thiên Đô cũng được xem là có tư chất xuất sắc. 

 

Tư chất như vậy đương nhiên không thể lãng phí, vì thế Lam Điền trở thành đồ đệ duy nhất của Lý Dục Thần. 

 

Tuy là đồ đệ, nhưng Lý Dục Thần chưa từng dạy cô bé ngày nào. 

 

Khi xưa rời khỏi Hoang Trạch, Lý Dục Thần định đưa Lam Điền đi theo, nhưng ông nội Lam Điền vừa mới mất, cô bé cũng không muốn xa cha mẹ. Vì vậy cô bé ở trấn Lâm Hoang, sống nhờ Tạ bà bà ở Bách Hoa Cốc. 

 

Lý Dục Thần chưa từng dạy cô bé, nhưng không có nghĩa là giữa họ không có tình nghĩa thầy trò. 

 

Anh từng cứu mạng Lam Điền, cứu cả nhà Lam Ba Tử, cũng từng cứu cả trấn Lâm Hoang. 

 

Khi anh trải qua chín chết một sống trong bí cảnh Hoang Trạch rồi trốn thoát ra ngoài, Lam Điền là người duy nhất ở bên anh. 

 

Lúc anh hôn mê, chính Lam Điền đã dùng giày múc nước cho anh uống. Đến giờ anh vẫn nhớ vẻ tinh nghịch khi ấy của cô bé, vừa có chút áy náy vừa có chút tinh quái. 

 

Chỗ nước trong chiếc giày ấy cũng xem như đã cứu mạng Lý Dục Thần. 

 

Hai thầy trò từng cùng nhau trải qua sống chết, làm sao có thể không có tình nghĩa? 

 

Dù đã trôi qua bao nhiêu năm, tình cảm ấy không những không phai nhạt, mà theo bước ngộ đạo của Lý Dục Thần, theo sự trưởng thành của Lam Điền, càng nặng tình, càng khiến người ta trân quý. 

 

Lam Điền không chút do dự lao ra, nhào vào lòng Lý Dục Thần. 

 

“Sư phụ!” Nước mắt cô bé tuôn như mưa “Sao lâu như vậy mà không đến thăm con? Sư phụ quên con rồi đúng không?” 

 

Lý Dục Thần khẽ vuốt tóc Lam Điền, mỉm cười nói: “Làm sao quên được chứ, con từng lấy giày múc nước rửa chân cho sư phụ uống, làm sao sư phụ quên được!” 

 

Lam Điền ngẩng mặt cười khúc khích, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ và hàm răng trắng tinh. 

 

Lý Dục Thần cảm nhận được sự thay đổi trên người Lam Điền, không chỉ lớn lên, mà trong kinh mạch khí huyết cũng có sự thay đổi, điều quan trọng hơn là năng lực linh giác của cô bé càng mạnh hơn. 

 

Mộc Niên Phong nhặt hộp thuốc dưới đất lên, bước ra khỏi tiệm, mỉm cười với Lý Dục Thần, gọi: “Cậu Lý!” 

 

Ông ta đã cố gắng kiềm chế sự kích động, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy. 

 

Lý Dục Thần gật đầu với ông ta, hỏi: “Mấy năm nay sống có ổn không?” 

 

“Nhờ phúc của cậu, việc buôn bán rất tốt.” Mộc Niên Phong nói, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy không ổn, gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói: “Haiz, sao tôi trở nên thế tục như vậy, cậu đâu có hỏi chuyện làm ăn! Năm đó nhờ cậu chỉ điểm, tôi mới đi đúng đường, mấy năm nay lòng dạ yên ổn, tuy ít luyện công nhưng cảm thấy cảnh giới tu vi tăng lên đấy!” 

 

Lý Dục Thần cười lớn, nói: “Thế tục chưa chắc đã không tốt, đâu phải ông không luyện công, công phu của ông là trong cõi thế tục đấy.” 

 

Mộc Niên Phong dường như hiểu ra điều gì đó, khom người nói: “Cảm ơn cậu chỉ dạy.” 

 

Ông ta đưa hộp thuốc cho Lam Điền, nhắc nhở: “Đừng vì gặp sư phụ mà quên chuyện cứu người đấy nhé!” 

 

Lam Điền nhận lấy hộp thuốc: “Vâng, cảm ơn sư phụ Mộc, con sẽ không quên đâu.” 

 

Rời khỏi cửa hàng đặc sản núi rừng của Mộc Niên Phong, Lý Dục Thần cùng Lam Điền đi đến tiệm thuốc Bách Hoa. 

 

“Chị Hồng Lăng! Chị Hồng Lăng!” Lam Điền vừa chạy vào vừa gọi “Chị xem ai đến này!” 

 

“Ai vậy? Nhìn tiểu tiên nữ của chúng ta kích động chưa kìa...” Tạ Hồng Lăng bước ra, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần thì ngẩn người, hồi lâu sau mới bừng tỉnh, không hiểu sao mặt cô ta đỏ bừng, có chút ngại ngùng nói: “A, là anh Lý đến à, mời vào trong!” 

 

Tất nhiên Lý Dục Thần vẫn nhớ Tạ Hồng Lăng. Năm xưa trong số đệ tử Bách Hoa Cốc, chỉ có cô ta là hiền lành dịu dàng nhất. 

eyJpdiI6IkhSUlkxSVpybjlqNHU5OXhzejJiRmc9PSIsInZhbHVlIjoiNVMzbEV4czJsTjNRUnRsXC9Jb05TSks4YzBySzRQcXRxWjJsUkt2WlRCZDlcL3BaaXp2WmRCYmhHWmp2UUozd0NmIiwibWFjIjoiZDk0Zjc5YTU0NDgwZTg5MmY1ZDQ0OTNlNjE3ZmIzMzhmMjZmYjJmODVmYjM0MmY5MGM1YmNjMjFkMWI2NTg1MiJ9
eyJpdiI6IkRENVFYSllvT1JDV3R4U3QxRkxPUEE9PSIsInZhbHVlIjoiM1g1Z3pQYWpEcGNNRG5pa3JraFQxaE1mUjFocTFXeEZIWDcyVmFDTGFOUkpBMEpNUVFFRnhNeFRCRVVhXC8wN1BsWkJNZXRxN1M4Q2s4bFBzRDRUVkRBM1FyWWJJTkhpOW16SUxxTWRGc3Y4aEZPSk1KeUdrMHArclg3XC83ZklyalVXMVFFeUVFaDl3aTRHSHp6RlhaTkxPYWI1R3d3OWgraHlUZGdoeGU1QzJTMXMwa2hNMno4eGJudXIyREZ3UllOV2FDQ1wveHJTK2kyRFIzZHpcL1ZEZGtPZEJqRWlUbUQxS21wYk5mRllBK3c9IiwibWFjIjoiNmE1ODFkZjlmMWEwZGZjZGUyYzgzZGRiYWNkZmJiM2U5YWVjMWVjM2M4MTk0ZjZiMTJjNDY0YmJhNTU4YTYyZiJ9

Lý Dục Thần nói: “Mấy cô đang có bệnh nhân, đừng bận tâm đến tôi, cứ lo chăm sóc bệnh nhân trước đi.”

Ads
';
Advertisement
x