Bộ xương Chúc Long đã chết ngần ấy năm cũng có dấu hiệu sống lại, tuy Abhishek đã chuẩn bị sẵn và mong đợi phần nào, nhưng khi nhìn thấy đuôi rồng đung đưa, nội tâm hắn vẫn vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, linh khí xung quanh vẫn tiếp tục chảy vào cơ thể hắn.
Đây là món quà Thiên Tà gửi cho hắn.
"Hưởng thụ đi! Món quà vốn dĩ là dành cho Narendra." Giọng Thiên Tà vang lên: "Nó nằm trong bụng mẹ ba trăm năm không chịu ra, hưởng trọn khí Tiên Thiên, điều này quá hiếm có, hiếm đến mức ngay cả tôi cũng không nỡ chiếm lấy cơ thể nó."
"Dựa vào linh thai làm nền tảng, vốn dĩ tôi có thể nuôi nó thành thánh thể, vừa hay linh khí trong Thủy Tinh Cung này đã không được ai dùng hơn hàng vạn năm rồi. Tiếc là nó lại chết. Mà thôi, cũng lời cho cậu, coi như đó là phần thưởng cho cậu vì đã mang xương rồng tới cho tôi vậy."
Abhishek cảm thấy cơ thể mình như sắp nổ tung, tứ chi căng cứng, nghiến chặt răng, cơ thể co giật liên hồi.
"Ể!" Thiên Tà làm ra vẻ hơi ngạc nhiên: "Linh khí đậm đặc thế mà cậu vẫn chưa nổ à? Chẳng lẽ tôi đánh giá cậu quá thấp chăng? Đã vậy thì, thưởng thêm cho cậu thêm chút nữa vậy, nếu cậu chịu được, tức là cậu đã đủ tư cách làm kẻ hầu của tôi. Đợi tới khi tôi hồi sinh Chúc Long và nắm giữ xương rồng, cậu sẽ cùng tôi chinh phục thế giới này!"
Abhishek run run hỏi: "Xương rồng này có thể chinh phục thế giới sao?"
"Ha ha ha ha..." Tiếng cười điên cuồng của Thiên Tà vang vọng trong hư không, lông cốt lắc lư, mặt đất rung chuyển dữ dội: "Chúc Long là sinh vật mạnh nhất thế giới này, dù không có máu thịt hay long hồn, nhưng có tôi ở đây là đủ. Thánh nhân đã chết, Ma quân cũng không còn, Thiên Đạo cũng chỉ là tàn niệm, thế giới này, còn ai làm gì được tôi? Ha ha ha ha..."
Xương rồng cũng bắt đầu dao động theo từng tiếng cười của ông ta hệt như những dãy núi di chuyển dưới đáy biển.
Mực tan ra khỏi gỗ xương cốt càng ngày càng nhạt dần, như thể sắp bị xương rồng hấp thụ hết.
Abhishek cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, hắn đã tới giới hạn, nhưng một luồng sức mạnh chẳng biết từ đâu ra đã giúp hắn trụ được tới tận giờ, khiến ngay cả bản thân hắn cũng phải ngạc nhiên.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: "Nghe thấy không, vốn dĩ Thiên Tà cũng có muốn cho anh cái gì ngon lành đâu, ông ta chỉ muốn anh nổ tung thôi!"
Abhishek giật mình, hắn không rõ đó là suy nghĩ của bản thân hắn hay là có một linh hồn khác đang nói chuyện với hắn nữa.
"Ráng đi, đừng có nổ, nổ là hết, linh khí đậm đặc như vậy sẽ nghiền anh không còn một mảnh đấy."
"Không được! Tôi sắp nổ tung rồi! Tôi không chịu nổi nữa!" Abhishek gào lên.
Hắn đáp trả giọng nói vang lên trong đầu, nhưng nghe có vẻ như hắn đang gào thét vì không thể chịu đựng được nữa.
"Không chịu nổi thì cậu không có cái số đó rồi!" Giọng Thiên Tà lạnh lùng không có chút cảm tình nào.
Xương rồng vẫn đang từ từ di chuyển, những cây cột và những bức tường của Thủy Tinh Cung đã bị tàn phá cũng liên tục đổ sụp, đáy biển hỗn loạn, núi lửa ngủ yên nhiều năm bắt đầu phun trào, nước biển đục dần đi.
"Không sao, chỉ cần kiên trì thì mọi chuyện sẽ qua đi, anh sẽ trở nên cực kỳ mạnh! Mạnh đến mức chính anh cũng không tưởng tượng ra!" Giọng nói đó lại vang lên.
Abhishek nghiến răng, kiên trì.
Hắn cảm thấy sự ấm đang bao quanh mình, giúp hắn tiêu hóa phần lớn linh khí, đồng thời cũng chặn luôn dòng chảy hỗn loạn.
Cuối cùng, linh khí cũng bắt đầu loãng dần.
Abhishek thở phào.
"Đừng lơ là!" Giọng nói đó lại vang lên: "Hiện tại anh đang rất mạnh! Anh đã hấp thụ rất nhiều linh khí, anh rất mạnh, hãy ghi nhớ điều này!"
"Đúng, tôi rất mạnh!" Abhishek lặp lại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất