Lão ta cũng hết cách rồi, không ai hiểu vị trí của Chồn nhỏ trong lòng Dương Bách Xuyên rõ hơn lão ta. 

 

Ngay cả Cá Chạch cũng không bằng, những năm qua, Chuột Vương cũng đã nói chuyện với Cá Chạch và Chồn nhỏ, mới biết thân phận thật sự của Cá Chạch lại là Côn Bằng, nhưng cho dù Cá Chạch là Côn Bằng cũng không sánh bằng vị trí của Chồn nhỏ trong lòng Dương Bách Xuyên. 

 

Cá Chạch cũng biết rõ điều này nên cam tâm tình nguyện đi theo sau Chồn nhỏ chạy khắp núi, cũng vui vẻ không biết mệt, bởi vì Chồn nhỏ được mệnh danh là Chồn tầm bảo bay trên trời, bất cứ nơi nào có thiên tài địa bảo, Chồn nhỏ đều có thể tìm thấy, đào đất ba tấc cũng có thể tìm ra. 

 

Trong một trăm năm này, Cá Chạch theo Chồn nhỏ đã ăn không ít đồ ngon, trong mơ hồ nó càng ngày càng tham ngủ, nhưng thực lực tu vi lại đang tăng trưởng. 

 

Kể cả Chồn nhỏ cũng vậy, Chuột Vương đã cảm nhận được điều này, bởi vì thiên tài địa bảo mà Chồn nhỏ mang về cho lão ta ăn cũng có được lợi ích lớn. 

 

… 

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng... 

 

Thoáng cái đã ba trăm năm trôi qua. 

 

"Sao chủ nhân vẫn chưa xuất quan vậy, Chồn nhỏ đại ca chúng ta đi tầm bảo tìm thức ăn đi?" Lần này là Cá Chạch nói. 

 

"Được, đi thôi, dù sao có vẻ đại ca vẫn chưa có động tĩnh gì~" 

 

Nói xong, hai kẻ dở hơi lại một lần nữa ra ngoài. 

 

Chuột Vương mở mắt, lại lần nữa lắc đầu, nhưng không nói gì nữa. 

 

Bởi vì lão ta biết sau một thời gian Chồn nhỏ và Cá Chạch sẽ quay lại, trong ba trăm năm này, phạm vi hoạt động của Chồn nhỏ và Cá Chạch cũng chỉ trong vòng năm trăm năm mươi dặm, vả lại cũng chỉ ra ngoài chơi một lát rồi quay về, cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, nhanh thì vài ngày, nhiều thì vài tháng sẽ quay về. 

 

Hơn nữa, thần thức của Chuột Vương tản ra cũng đang quan sát, không có đại yêu mạnh mẽ nào xuất hiện, ngược lại những tiểu yêu trong vòng năm trăm dặm lại bị Chồn nhỏ và Cá Chạch bắt nạt thảm hại, trực tiếp đến tận nhà cướp bóc những tiểu yêu tu luyện thành công đó. 

 

Lâu dần, Yêu tộc trong vòng năm trăm dặm đều đã rời đi, không thể chọc nổi hai đại ôn thần, không đi không được. 

 

Chuột Vương lắc đầu cười khổ rồi lại nhập định tu luyện, những năm nay Chồn nhỏ và Cá Chạch ra ngoài náo loạn cũng là chuyện tốt, đã xua đuổi sạch sẽ Yêu tộc xung quanh, cũng không có Yêu tộc nào đến quấy rầy lão ta hộ pháp cho chủ nhân. 

 

Ba trăm năm tu luyện bình yên khiến tu vi và thực lực của Chuột Vương cũng tăng lên rất nhiều, lão ta đã đạt Yêu Tôn đại đỉnh phong từ lâu rồi, trải qua ba trăm năm tu luyện này, lão ta lại mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu pháp tắc hội tụ. 

 

Chuột Vương cảm nhận được lão ta sắp đột phá đến Thông Ngộ rồi, bởi vì bản thân lão ta là Chuột Ngũ Hành nên việc hội tụ ngũ hành không tốn chút sức lực nào, việc lĩnh ngộ pháp tắc Ngũ Hành cũng chỉ là vấn đề thời gian. 

 

Đây cũng là một trong những lý do khiến lão ta tu luyện nhanh hơn sau khi phi thăng Tiên Giới, thứ nhất là thiên phú huyết mạch, thứ hai là lão ta đã ăn trộm một bảo vật quý hiếm trong động phủ của Ưng Mỏ Sắt và Vương Quan Điêu. 

 

Chuột Vương đi vào trạng thái nhập định tu luyện, lại quên mất thời gian... 

 

Mười năm nữa trôi qua, tính đến thời điểm Dương Bách Xuyên bế quan tu luyện đã tròn ba trăm sáu mươi năm. 

 

Ngày hôm đó, cửa hang động nơi Dương Bách Xuyên bế quan lóe lên một tia sáng, cấm chế biến mất. 

 

Chính là Dương Bách Xuyên mỉm cười bước ra, hắn xuất quan rồi. 

 

Nhưng sáu mươi năm đã trôi qua, Chồn nhỏ và Cá Chạch lại chưa từng quay lại, và trong sáu mươi năm này, Chuột Vương lại nhập định sâu. 

 

Ban đầu tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt, hắn mỉm cười xuất quan. 

 

Nhưng hắn nhìn thấy Chuột Vương, lại không thấy Chồn nhỏ và Cá Chạch thì đột nhiên nhíu mày. 

 

Ba trăm sáu mươi năm bế quan tu luyện, hắn đã hoàn toàn tiêu hóa lực lượng hấp thu từ Ưng Mỏ Sắt và Vương Quan Điêu, loại bỏ được mối tai họa ngầm của tu luyện, tiêu hóa toàn bộ lực lượng, khiến tu vi cuối cùng đã bước vào Tiên Tôn đại đỉnh phong, tiếp theo chính là cảnh giới Thông Ngộ. 

 

Vào thời điểm vui mừng như vậy, hắn xuất quan, nhìn thấy Chuột Vương phủ đầy bụi dày đặc, còn Chồn nhỏ và Cá Chạch thì biến mất không dấu vết. 

eyJpdiI6IkFzaitMRTFVMUsyWHhibEtJc3JDTkE9PSIsInZhbHVlIjoiRG85UFwvYklTUWZqZ0h2MEV5ZklJWUVZRkRzeTdpWitLQ2Rza3hIMFFxK1BSa1ZvMDFCWlhwRzhnRUlNZFwvM3dTIiwibWFjIjoiYjhjNWU4Y2Y1NWFhYjdhMmUwNDVhZDg5Nzg1YzlkM2Q3ZDc4NGJkZGMwZmRlNGUxMWFkMGZjMDQwNjE0ZDM3OCJ9
eyJpdiI6InZ3TmhyVlpSY1lxc2oxbmRLZVZiRlE9PSIsInZhbHVlIjoiOGhKdFwvNFc4WVVmd0E4K0ptKzMrXC9wT2w1SUh1QW5VMU5QdkEwUVFVYm1LT3p5RHNld0t6QWZmY2JaSkN4bEtNeWM2SmRKcTk5bDRXVFcyUVZiMXRSbllhNHczZ3lBNitNanJYVE5ZemZvTXcwaGNCK1VrWHFUcnhveTNcL2QzWUs0MzBhXC9QWmxPNllabklMcGg1UVV6YVpNWnAxOHl5bEk1SDJQVFgwNnZQVWV3OXd2S1pcL2Z0eXpmWXBpOW5WVXRuZkdxNk1FRXdcL0NMa0MzZ1hcL2pvUW5Xd0dpM0toWE52NGtPS2lRMHl6N1BSZmdadWZBTnFoQ0NqRmtjM2ZMQytrNzBHR01MS3pxMHFoSUNDRU8xWE5RaThUUVhqT0FaWElCUnVmSHlnUGIrVk54TUMrSURzTVlTUllSOHBGNFpwR0kwT2JiMjlhbkp1SEJxQXBnTjFrRlViK0d1TDFUNHhiUzZWSk83YnBRbz0iLCJtYWMiOiJkNzZlZTJkNmI2ZmJiZWI1ZmE3Nzg5Y2IzZWM3Nzk5N2ExNWQ3ODM0M2FiOTM3ZTgwZWVkYTE4YTExMjE0ODhiIn0=

Hắn không quan tâm gì khác, bèn lên tiếng cắt đứt quá trình tu luyện của Chuột Vương: "Chuột Vương mau tỉnh lại~"

Ads
';
Advertisement
x