500 năm sau, tu vi đạt đến Đại Yêu Tôn, ta ra ngoài thì bị Ưng Mỏ Sắt và Vương Quan Điêu tìm được. Lúc này ta mới biết bảo vật mà mình nuốt nhầm là chí bảo mà bọn chúng bảo vệ suốt 10 vạn năm, động phủ kia cũng là động phủ của hai người bọn họ. 

 

 

Bọn họ không ngờ ta thuộc ngũ hành, đào động phía dưới chui vào động phủ nuốt bảo vật. Hai đại yêu đuổi giết ta, may mắn ta mở ra thiên phú huyết mạch, cộng thêm chiếm giữ hang đá nhiều năm nên mới không bị hai đại yêu đánh chết. Nhưng lúc người xuất hiện cũng là lúc ta suýt chết, may mà chủ nhân xuất hiện…” 

 

Chuột Vương thổn thức kể. 

 

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Yên tâm, Vân Môn đã được thành lập ở Tiên giới, lần này nhận được tin nên ta đã đích thân đến dẫn ngươi về. Đương nhiên chúng ta cũng phải nghĩ cách tìm được những người khác, chỉ mong bọn họ đều không sao.” 

 

“Chủ nhân, bốn phương Đông Tây Nam Bắc của Dị Vực giới do bốn đại lão chiếm cứ. Nếu những người khác ở Dị Vực giới thì ta đoán họ đang ở những nơi khác của Dị Vực giới, chúng ta đi tìm xem, ta tin chắc bọn họ đều còn sống và ở đây. 

 

Khác không dám nói, nhưng ta dám khẳng định Tử Hoàng ở Dị Vực giới. 

 

Tính lên thì Tử Hoàng là tổ nãi nãi của ta, bản thân nàng là người Tiên giới trùng tu, ta cảm giác nàng ở Dị Vực giới.” Chuột Vương kiên định nói. 

 

Dương Bách Xuyên: “Được, chờ tìm được chồn nhỏ và Cá Chạch, chúng ta đi tìm Tử Hoàng.” 

 

Chuột Vương và Tử Hoàng cùng căn nguyên, dựa vào huyết mạch thì có thể tìm được nàng. 

 

Trong số những đại yêu năm đó của hắn, có thể tìm được hết thì tốt quá. Tuy sự trói buộc của nước Sinh Mệnh đã biến mất, nhưng Dương Bách Xuyên tin tình cảm vẫn còn. 

 

Dù thế nào thì hắn sẽ không từ bỏ ai cả, chỉ cần có thể tìm được thì chắc chắn sẽ tìm. 

 

Dương Bách Xuyên bất chợt nói: “Chuột Vương, ngươi đừng gọi ta là chủ nhân…” 

 

Chuột Vương biến sắc, lập tức dừng lại, quỳ xuống: “Chủ nhân, ta làm sai gì ư? Nếu ta phạm sai lầm thì xin chủ nhân trách ngàn, cầu ngài đừng bỏ ta.” 

 

Dương Bách Xuyên đỡ lão ta dậy: “Nghĩ gì vậy? Ý của ta là, đám đại yêu các ngươi mà năm đó ta từng thu phục đều dựa vào sự trói buộc của nước Sinh Mệnh. Năm đó ta cũng vì bất đắc dĩ, bây giờ ngươi đã là Đại Yêu Tôn, thậm chí sắp thông ngộ. 

 

Hơn nữa ngươi thành Yêu Tiên đã thoát thai hoán cốt, xóa bỏ sự trói buộc của nước Sinh Mệnh, khế ước chủ tớ của ta và ngươi cũng như không có. 

 

Chúng ta có thể bắt đầu một quan hệ mới, không cần gọi ta là chủ nhân, ta sẽ dẫn ngươi về Vân Môn, gia nhập Vân Môn, ngươi sẽ là một phần của Vân Môn, nơi đó sẽ có tài nguyên tu luyện tốt hơn chứ không phải không cần ngươi.” 

 

Nghe xong, Chuột Vương thở phào nhẹ nhõm, kiên định nói: “Dù có trói buộc hay không thì ở trong lòng ta, ngãi vĩnh viễn là chủ nhân của Chuột Ngũ Hành. 

 

Nếu năm đó không gặp được người thì ta đã bị tổ nãi nãi ăn rồi, cũng sẽ không ra khỏi hoang dã, cũng sẽ không tăng lên huyết mạch, sẽ không đi theo chủ nhân chinh chiến Tu Chân giới. 

 

Không có chủ nhân, ta vẫn chỉ là một con chuột yêu ở hoang dã, ta đã từng thề sẽ vĩnh viễn đi theo bước chân của chủ nhân, lên trời xuống đất, vĩnh viễn không đổi, xin chủ nhân ban nước Sinh Mệnh.” 

 

Chuột Vương tỏ ra kích động, lại quỳ gối xuống. 

 

Dương Bách Xuyên nghe xong thì vô cùng cảm động, hắn biết Chuột Vương cầu ban nước Sinh Mệnh, tức là cam tâm tình nguyện bị hắn khống chế. 

 

Do hắn nghĩ nhiều rồi. 

 

“Đứng lên đi, đời này ngươi không phụ ta thì ta sẽ không phụ ngươi. Nói thật, ta chưa từng coi các ngươi như phó sủng của ta, năm đó chiến đấu ở Tu Chân giới, mọi người đều là một phần của Vân Môn, là huynh đệ một nhà. Dương Bách Xuyên duỗi tay đỡ Chuột Vương dậy. 

 

Nhưng lão ta lại cố chấp: “Chủ nhân không ban nước Sinh Mệnh thì ta không đứng dậy.” 

 

Dương Bách Xuyên duỗi chân đá, cười mắng: “Ngươi tưởng nước Sinh Mệnh của ta rẻ lắm ấy à, cút lên đi, đi tìm chồn nhỏ và Cá Chạch về rồi nói tiếp.” 

 

“Vâng, hì hì.” 

 

Chuột Vương cười, lão ta biết Dương Bách Xuyên nói thật, chứ không phải không cần mình. 

 

Nghĩ lại, chủ nhân tốn công tốn sức lăn lộn đường xa đến tìm lão ta, đây không phải là chuyện mà một chủ nhân bình thường có thể làm được cho đầy tớ. 

eyJpdiI6Im9BRm9Yc1BkcW5iRHpcLytoUWZndzlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRHMXFyZTZOZEdieTMyS3RDNTNpVVg5MHpnS2U0RmZkTXIzQ1BNdGxUZjZLQk1seXRqM291YnJFays3Y3NnaVwvIiwibWFjIjoiMTgwOWUyNmY2MDkwMDlhZmM2MmZhYjg2MzliZjZjZDZhNGIxZTEyNzU5YjIyNWUwYTEzNGMxNDIwODM4MGM1NCJ9
eyJpdiI6Ik1JQTRWcyt4UlpHK0pzVVFZUjZRYWc9PSIsInZhbHVlIjoiMFAwb0pjRVJrSSsxMWVCVnI1Mnpia1NiOEcwaTlhY1M5Z2N1OTAyU0dJM04xVTF4MCt5cFQ5Y2R3TTNPRUthMnlZaGlsMkpHNFhJTVZ0RSt5VXJwaFRXZjFDOXNFYjJKM0VURlZUUVBldkxGd2RROGpKQUFkbU5EY0oxbEtGTEhGZGs5ZWtNOGdMQkhqeW9pNVh1WWZUdEJIU2lQWkl2UFpUUnc4TE1WbFhxSmR4bTJIXC9jZm1pRktYNUxtQjdTN1wvOTZDMU1RS3NuaWx4cjBHajNQbXZ3PT0iLCJtYWMiOiI3ZTk0ODRmMDQ5YjllZDdmZjg1YmM2MGJhNzBjNTEzYWY5NDc0NmI0MWQ1YWYyYzk0ODIxYjdiMTM3NTY2NDM1In0=

Ads
';
Advertisement
x