Những gì lão tứ nói tuy rất có lý, nhưng nàng ta là nữ nhân của Ưng Vương, nếu hôm nay bọn họ xông vào, đợi một ngày Ưng Vương trở về, lão tứ có thể sẽ không sao, nhưng hai người bọn họ thì chưa chắc. 

 

Trong chốc lát, lão đại và lão nhị đều có chút rối rắm. 

 

“Lão tứ, chuyện này để ta suy nghĩ đã ~” Lão đại Huyết Ưng Song Đồng nói. 

 

“Đúng vậy, chuyện bước vào cấm địa là chuyện lớn, để bọn ta suy nghĩ đã, xem có cách nào khác không.” Lão nhị cũng nói theo. 

 

“Được ~” Đôi mắt của lão tứ Vẹt sáng lên, không ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì. 

 

… 

 

Vào lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên và Chuột Vương tóm lấy Đại Bàng rồi tiến vào cấm địa, bọn họ bắt đầu hành hạ Đại Bàng. 

 

“A... Xin tha mạng, xin tha mạng...” 

 

Tại một góc rừng đá trong cấm địa, Đại Bàng như một con chó chết nằm bò trên mặt đất kêu thảm thiết. 

 

Tất nhiên là Dương mỗ đã kích hoạt nước Sinh Mệnh trong cơ thể Đại Bàng. 

 

“Ha ha, Thông Ngộ nhị trọng thiên thì sao, con chim lắm lông nhà ngươi trước đó còn dám coi thường ta? Giờ thì cho ngươi thành chim chết...” 

 

Dương mỗ vừa ăn Linh Đào để hồi phục pháp lực, vừa nhìn Đại Bàng đang nằm trên mặt đất mà lải nhải. 

 

“Chủ nhân xin hãy tha mạng...” 

 

Đại Bàng thê thảm cầu xin tha thứ. 

 

“Thôi, đừng la hét nữa, khôi phục hình người.” 

 

Sau khi pháp lực trong cơ thể Dương mỗ hồi phục gần đủ thì hắn mới đứng dậy nói với Đại Bàng. 

 

“Vâng vâng vâng, đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân.” 

 

Đại Bàng lóe lên ánh sáng rồi hóa thành hình người, quỳ xuống trước mặt Dương mỗ. 

 

“Đứng dậy đi ~” 

 

Bởi vì đã khống chế được Đại Bàng, Dương mỗ cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không làm khó nó nữa. 

 

Tuy nhiên, ngay sau đó lúc Đại Bàng đứng dậy, Dương mỗ lại phá lên cười. 

 

“A ha ha ha, ngươi không phải là chim Đại Bàng nhỉ, phải gọi ngươi là chim Đại Hắc, sau này cứ gọi là Than Đen đi~” Dương mỗ lại thuận miệng ban cho nó một cái tên. 

 

Chuột Vương đứng bên cạnh cố nhịn cười, không dám cười thành tiếng. 

 

Chủ nhân luôn có cá tính như thế khi đặt tên cho Yêu tộc bên cạnh mình. 

 

Nhưng nhìn toàn thân Đại Bàng cháy như than củi lúc này, Chuột Vương cũng cho rằng cái tên Than Đen rất hợp với Đại Bàng. 

 

“Ách ~ Đa tạ chủ nhân ban tên.” 

 

Đại Bàng vô cùng xấu hổ, vừa nói vừa vung tay khoác lên người một bộ y phục, nhưng khuôn mặt vẫn cháy đen như than. 

eyJpdiI6IkNLQ1NBek1vR0FFdm1UVjFmRkphblE9PSIsInZhbHVlIjoib0hNZExQU0g0SGJJK2twb1E3UkN0T0V4a2RcL0dXUGhGRG4xQlAyTzRvb3ZUN0NaaElpenQyaTN4NWZJdTZRYksiLCJtYWMiOiIxOGNiOTk5YTFhNmIxMDYzMjJiYmRiMzhiODZiOTQ1YWRkYTkxYWQ3MDdhMmJmOGQxMzZhZmU5NzE2MmY5YTdlIn0=
eyJpdiI6ImFQYUdEZHJaWGhZdkpJeTJqc2JkZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ2h6ZjNuUGREOExFajdHcHB5UGlwTFBvWk1xN1F6aklDOU5TejhPZ3lNVmFhcjJnWlB6bStIMHFnTGNDT2hta3hQVlB5SFdsVlZ5QXBrSzJDeHNJOENpYXR0VDJGV2diUmtVQjBrTGRDWmRlT2I1YTRneFVKNTg4WkVQbGVoeHRTUERjbHBRUEpkNHE1UVd4eTN3Z2J2S3pKdTR3RWE5VURyZGhPK0NYcmg1UHJhQTc4NGJyOFlNNWtPN2NwMDdPMXl1XC9mUHM5Z0l1c0FHQ3lcLytKM3NmMnVPeFl3WkJRblpxVUNsbWtnamZaeDVFNzdoY3Jkb2pJMHUwS1I4Y0xzWFE2Z3k3SnVkNml3QzhOV2JqZTBHY05QMTUxdDVsTmZUdTdlUkdIQUpHRT0iLCJtYWMiOiI2YWEzODYwMjE5N2YxMGUxNTVmOWMyOGY4ZTI3YjY4ZDBlNDIyYzVkODEyOTgyYzVhOTEyMWZmMTNhZjIwZWZiIn0=

Trước đó sét đánh nổ tung khiến toàn bộ lông vũ của nó cháy đen, bây giờ hóa thành hình người vẫn cháy đen như trước, nhưng Đại Bàng không dám làm càn nữa, bởi vì nó biết rõ từ khi Dương Bách Xuyên cho nó uống một giọt nước màu xanh biếc kia, sống chết của nó đã nằm trong tay Dương Bách Xuyên, từ bây giờ Đại Bàng nó chính là yêu nô của Dương mỗ.

Ads
';
Advertisement
x