Nghe Than Đen nói vậy, Dương Bách Xuyên cũng biết không chỉ có mình hắn. Khả năng nơi này bị Thần Ưng Cốt áp chế cộng thêm các nhân tố khác nữa.
Không thể thả pháp lực ra nhưng lại có thể vận chuyển pháp lực trong cơ thể, quá quái dị.
Trong tình huống pháp lực mất tác dụng, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân.
Thân thể ai mạnh hơn thì chiếm ưu thế hơn.
Có vẻ nơi này cũng không tồn tại sinh linh nào khác.
Hiện tại thì chỉ có ba người bọn họ, cũng không biết chồn nhỏ và Cá Chạch có ở đây không?
…
Không thể sử dụng pháp lực, đây là lúc Than Đen phát huy tác dụng.
Bản thể của Than Đen có thể cất cánh bay.
Ba phút sau, chỗ Chuột Vương.
“Chủ nhân.” Chuột Vương bước đến.
“Sao ngươi xuất ở đây?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Chuột Vương trả lời giống như Than Đen.
Bây giờ bọn họ đang đứng trên một chiếc xương rộng chừng khoảng 6-70m, hắn đoán đât là đuôi sau của khung xương.
Nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy một tia sáng lập lòe như đốm lửa, đây là nơi khác thường nhất ở chỗ này.
“Đi thôi, lại đó xem rồi nói, có khi chồn nhỏ và Cá Chạch ở bên đó.”
Than Đen giương cánh bay đi.
…
Bay đến gần, Dương Bách Xuyên mới nhìn rõ ánh lửa đó là như thế nào.
Đây không phải ngọn lửa, mà là một gốc cổ thụ đang tản ra vầng sáng, nhìn từ xa giống như một gốc cây đang bùng cháy.
“Là… Là cây ngô đồng…”
Dương Bách Xuyên buột miệng thốt ra, lúc hắn ở hạ giới từng trồng một cây ngô đồng cho Tiểu Phượng Hoàng nên rất quen thuộc.
Chấn động hơn, thứ này mọc ra từ đầu của Thần Ưng Cốt.
Hiển nhiên năng lượng của khối Thần Ưng Cốt này đều bị cây ngô đồng này hấp thụ, nếu không cây ngô đồng này cũng không có khả năng phát triển đến mấy trăm mét, cành lá tốt tươi thế này.
Điều khiến Dương Bách Xuyên khó hiểu là tại sao ở cấm địa Phi Ưng lại xuất hiện khung xương Thần Ưng? Hơn nữa càng kỳ lạ hơn trên khung xương lại mọc ra một gốc ngô đồng.
Nhìn thấy cây ngô đồng này, Dương Bách Xuyên hơi phấn khích, cảm thấy thân thiết, bởi vì hắn nhớ đến Tiểu Phượng Hoàng.
Chẳng lẽ Tiểu Phượng Hoàng ở đây?
“Chủ nhân, đây là cây ngô đồng, là bảo thụ, được coi là thần mộc, là bảo thụ cấp cao nhất thế gian.” Chuột Vương kêu to.
“Than Đen, đi xuống.” Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Than Đen.
Vừa xuống dưới, còn chưa đứng vững thì bọn họ nghe thấy tiếng mắng chửi: “Được lắm con chim nhà ngươi, dám đuổi theo vào đây, xem ta có đánh chết ngươi không.”
“Cá Chạch, đánh hắn”
Tiếp đó câu ra lệnh.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì giật mình, vội hét lớn: “Chồn nhỏ, Cá Chạch, dừng tay.”
Cuối cùng cũng tìm được hai kẻ dở hơi.
Nghe có vẻ bọn chúng định ra tay với Than Đen, hiện tại Than Đen đã bị hắn thu phục nên không thể đánh nhau, vì vậy hắn vội kêu dừng.
“Ca.”
“Chủ nhân.”
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên, quả nhiên là hai kẻ gây họa chồn nhỏ và Cá Chạch.
Dương Bách Xuyên nhảy xuống lưng Than Đen, chồn nhỏ ào vào trong ngực hắn, Cá Chạch cũng uốn lượn quanh người.
Xem ra chồn nhỏ không bị thương, ngược lại hơi thở tăng lên một mảng, cả Cá Chạch cũng vậy, cảm giác còn mạnh hơn chồn nhỏ.
Không cần hỏi cũng biết hai tên dở hơi này đạt được kỳ ngộ.
“Đi xuống.” Dương Bách Xuyên tức giận hét lên.
Chồn nhỏ hoảng sợ chạy xuống, Cá Chạch vô thức lùi về sau mấy bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất