Cá Chạch nghe Dương Bách Xuyên không truy cứu nữa, trong lòng nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Đa tạ chủ nhân~”
Nó đã học được bài học, đừng có cãi với người chủ nhân không nói đạo lý này, chủ nhân nói gì thì là cái đó, nó chỉ cần nghe lời làm theo là được.
Cãi lại chỉ chuốc thêm đòn.
“Đại ca, con chim xấu xa này là sao vậy?”
Lúc này, Chồn Nhỏ thấy Dương Bách Xuyên đã nguôi giận liền nhỏ giọng hỏi, đôi mắt đen láy đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Than Đen.
Chồn Nhỏ nhớ lại cảnh bị con chim xấu xí này đuổi giết, khiến nó và Cá Chạch chạy tán loạn, trong lòng đầy oán hận. Nhưng thông minh như nó cũng đoán được, nhìn dáng vẻ con chim này cung kính đi theo đại ca, chắc hẳn đã bị thu phục.
Biết rõ như vậy nhưng vẫn cố tình hỏi, chẳng qua là muốn làm xấu mặt Than Đen mà thôi. Chồn Nhỏ chưa bao giờ chịu thiệt.
Dương Bách Xuyên nghe Chồn Nhỏ hỏi, biết ngay tiểu quỷ này đang muốn mách tội.
Hắn dở khóc dở cười, chỉ vào trán nó rồi mắng: “Lại đang suy nghĩ xấu xa rồi! Nói cho muội biết, Đại Bàng...à không, giờ gọi là Than Đen, Than Đen đã thần phục, từ nay về sau là người nhà, muội không được gây khó dễ, trước đó Than Đen đuổi các muội là vì trách nhiệm.
Nhưng từ giờ trở đi, không được có bất kỳ ý nghĩ xấu nào nữa, nếu không ta chắc chắn sẽ không tha cho muội, còn cả ngươi nữa.” Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Cá Chạch.
“Đại ca yên tâm, muội không dám nữa ~” Chồn Nhỏ rất thông minh, nó hiểu ý đại ca, không được gây sự với con chim này, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Lần này không đùa được.
Hiểu rõ tính Dương Bách Xuyên, Chồn Nhỏ đương nhiên không dám thách thức quyền uy của đại ca mình.
Nhưng miệng thì nói vậy, trong lòng lại nghĩ ‘con chim xấu xa kia, ngươi cứ đợi đó’.
“Không dám không dám~” Cá Chạch cũng vội phụ họa.
“Tốt nhất là vậy!” Dương Bách Xuyên gật đầu, thật ra hắn sợ Chồn Nhỏ và Cá Chạch gây sự với Than Đen sẽ chịu thua thiệt, bởi vì Than Đen là đại yêu Thông Ngộ nhị trọng thiên, hiện tại tu vi của Chồn Nhỏ và Cá Chạch còn kém xa.
Từ đầu tới giờ, Than Đen đã nhìn ra vị trí của Chồn Nhỏ trong lòng chủ nhân, nghe Chồn Nhỏ nói, trong lòng nó vô cùng hoảng hốt, sợ đối phương mách lẻo khiến chủ nhân trừng phạt mình.
Đặc biệt là khi thấy đôi mắt Chồn Nhỏ liếc nhìn mình, Than Đen bỗng thấy tim đập loạn xạ, quyết định từ nay tránh xa con chồn này, tuyệt đối không dám trêu vào. Một con chồn mà được cưng chiều đến thế.
Thậm chí có thể ảnh hưởng ý chí của chủ nhân, thật đáng sợ.
Trong lòng cũng thầm mừng, may mà trước đó không bắt được Chồn Nhỏ và Cá Chạch, nếu không, dựa theo cách làm của nó thì chắc chắn đã giết chết hai con Yêu tộc này.
Nếu thật sự như vậy, chắc chắn chủ nhân sẽ xé xác nó ra trăm mảnh.
Thật là may ~
Chủ nhân anh minh, không nghe lời xúi giục của Chồn Nhỏ, ngược lại còn quở trách chúng.
Lúc này, Than Đen biết mình cần thể hiện thái độ.
Dù sao nó cũng là lão yêu tu luyện mấy vạn năm, cái gì cần có thì phải có.
Hơn nữa, Chuột Vương lúc này còn truyền âm nhắc nhở: “Này Than Đen, ta nhắc trước, Chồn Nhỏ là linh thú cực kỳ quan trọng với chủ nhân, theo hắn từ khi còn là người phàm, giống như con ruột vậy, rất được cưng chiều. Bây giờ ngươi không thể hiện thái độ nhận sai, cẩn thận sau này Chồn Nhỏ lão đại sẽ gây khó dễ ~”
Than Đen nghe xong giật mình, vội truyền âm cảm ơn Chuột Vương.
Nó đó bước lên trước, nói với Chồn Nhỏ và Cá Chạch: “Này... Chồn Nhỏ lão đại, Cá Chạch huynh đệ, trước đó là ta không đúng, nhưng cũng là bất đắc dĩ, mong hai vị bỏ qua. Bây giờ Than Đen đã theo chủ nhân, từ nay là người một nhà, mong hai vị đừng để bụng.”
Dù sao thì Than Đen sao cũng là một trong Bát Đại Yêu dưới trướng Phi Ưng Vương, lão yêu tu luyện mấy vạn năm, rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Nói xong, nó lấy ra một chiếc nhẫn không gian rồi đưa cho Chồn Nhỏ: “Trong này có một ít tiên quả thượng phẩm, xin Chồn Nhỏ lão đại nhận lấy, xem như ta tạ lỗi với hai vị.”
Chồn Nhỏ mắt sáng rực, oán giận với Than Đen cũng tan biến, nó nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, nhưng sau đó lại liếc nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên rất hài lòng với cách xử lý của Than Đen, hiếm có linh thú nào biết “đối nhân xử thế” như vậy, rõ ràng nó đã nhìn ra địa vị của Chồn Nhỏ, đây cũng là cách gián tiếp lấy lòng chủ nhân.
Hắn gật đầu với Chồn Nhỏ: “Than Đen có lòng thì muội nhận lấy đi, từ nay về sau sống hòa thuận với nhau.”
“Chít~ Muội biết rồi.” Chồn Nhỏ vung móng vuốt nhỏ, chiếc nhẫn trong tay Than Đen biến mất. Nhận xong , nó do dự rồi nói với Than Đen: “Chim đen, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, yên tâm, sau này ta chiếu cố cho ngươi.”
“Đa tạ Chồn Nhỏ lão đại!” Than Đen thở phào, cuối cùng cũng không bị tâm phúc của chủ nhân để ý nữa.
Dương Bách Xuyên nghe Chồn Nhỏ nói vậy thì đen mặt, xem mình là đại lão cơ đấy?
Lại còn chiếu cố?
Đúng là thói xấu từ mang theo từ Trái Đất, hắn lo lắng không biết sau này những linh thú bên cạnh có bị Chồn Nhỏ dắt đi lệch đường không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất