Đệ tử dẫn đầu có tu vi Thiên Kim đại viên mãn, người vừa lên tiếng quát lớn cũng là hắn ta, lúc này trong lòng hắn ta vừa kích động vừa sợ hãi.
Sao có thể không nhận ra Dương Bách Xuyên được?
Năm đó Vân Môn thành lập, hắn ta đã từng nhìn thấy Dương Bách Xuyên từ xa, tất nhiên nhận ra vị Thiên Tôn này - người như thần trong lòng mỗi đệ tử Vân Môn.
Kích động nhưng cũng sợ hãi.
Sau khi dẫn người quỳ xuống hành lễ, trong lòng hắn ta lại lo lắng bất an, trong lòng chỉ có một câu, vừa rồi mình đã quát lớn Thiên Tôn.
Số phận tiếp theo sẽ ra sao, vị tiểu Kim Tiên này cũng biết chỉ có thể cầu xin Dương Bách Xuyên khai ân, mấy người bọn họ cũng là vô ý mạo phạm, dù sao ba người Dương Bách Xuyên cũng là xông thẳng vào.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự bất an trong lòng mấy vị Kim Tiên, cũng nhìn thấy ánh mắt kích động và sợ hãi mâu thuẫn của bọn họ, lập tức thở dài, đã từng có lúc hắn cũng là tiểu Kim Tiên...
Mà bây giờ hắn lại là Thiên Tôn như thần trong mắt Kim Tiên.
Tâm trạng bị đè nén lại có phần tốt hơn.
Nhìn mấy vị Kim Tiên quỳ xuống run rẩy, hắn lại bật cười, phất tay đỡ mấy vị Kim Tiên dậy, cười nói: "Ta không phải hổ, không cần sợ hãi, mọi người hãy nhớ kỹ, là đệ tử Vân Môn, bất kể là đệ tử nội hay ngoại môn đều phải có khí phách có nhiệt huyết, đừng động một chút là quỳ xuống. Sau này đều tu luyện thật tốt, tiến vào nội môn không phải chuyện khó, các ngươi đều không tệ..."
Nói xong, Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: "Dẫn ta đến đại điện đi."
"Vâng, đa tạ Thiên Tôn giáo huấn, chúng đệ tử nhất định sẽ mãi mãi khắc ghi ân giáo huấn hôm nay của Thiên Tôn, xin Thiên Tôn dời bước đến đại điện." Kim Tiên dẫn đầu vô cùng kích động, nhưng cũng nịnh nọt Dương Bách Xuyên.
Ngàn xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuyên, quả thật trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, hắn không ngờ mình trong mắt đệ tử Vân Môn lại được tôn kính đến thế, từ ánh mắt nóng bỏng của mấy vị Kim Tiên là có thể nhìn ra.
Mây mù trong lòng lại tan biến hết.
Đối với chuyện của đại đệ tử Độc Cô Hối, hắn cũng cảm thấy không có gì to tát.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Kim Tiên, ba người Dương Bách Xuyên, Tinh Thần Tử và Cơ Nhai Tí bước vào chính điện của điện Độc Cô, mấy vị Kim Tiên dâng trà nước lên, trà lại là Bạch trà Địa Cầu, Dương Bách Xuyên bưng chén trà lên ngửi một chút đã biết là hàng tồn kho của Độc Cô Hối.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi, ta ở đây chờ Điện chủ của các ngươi." Dương Bách Xuyên phất tay cho mấy vị Kim Tiên lui xuống.
Mấy vị Kim Tiên đều thông minh, không hỏi một câu nào, cũng không nói chuyện Diện chủ Độc Cô Hối ra ngoài du ngoạn, bởi vì Thiên Tôn là nhân vật cỡ nào, tất nhiên biết rõ mọi chuyện. Thiên Tôn nói chờ, chính là Điện chủ sắp trở về rồi.
Đợi mấy vị Kim Tiên đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên nhìn về phía Cơ Nhai Tí hỏi: "Có phải ở trong đại điện này không?"
Cơ Nhai Tí biết Dương Bách Xuyên hỏi cái gì, gật đầu trực tiếp lấy pháp khí ra, pháp khí lập tức bay lên và bay thẳng đến phía trên trung tâm đại điện, huyết quang đại tác. Cơ Nhai Tí mới nói: "Ở trên đỉnh đại điện có trận pháp ẩn giấu bên trong, là Huyết Liên, có cần lấy ra không?"
Mặc dù Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Cơ Nhai Tí xác nhận, nụ cười trên mặt hắn vẫn biến mất, trầm ngâm nói: "Không cần, ngươi đi kiểm tra toàn bộ điện Độc Cô, ta muốn biết điện Độc Cô có đang nuôi dưỡng Hồng Diệp Huyết Liên hay không."
Nói xong, Dương Bách Xuyên lại nói với Nhị sư huynh Tinh Thần Tử: "Nhị sư huynh giám sát tất cả mọi người trong điện Độc Cô, không cho bất cứ ai đi ra ngoài, chờ Độc Cô Hối trở về."
Bất kể Độc Cô Hối có nuôi dưỡng Huyết Liên hay không, chỉ riêng việc hắn ta giấu Huyết Liên tà ác trong đại điện đã là một tội.
"Được ~" Tinh Thần Tử khẽ gật đầu, bưng chén trà tiếp tục uống trà, hắn hoàn không cần ra ngoài để giám sát tất cả mọi người trong toàn bộ điện Độc Cô, chỉ cần phóng thần Thức ra là đủ.
Mà Cơ Nhai Tí thì mang theo pháp khí của mình đi ra khỏi đại điện, bắt đầu kiểm tra toàn bộ điện Độc Cô.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất