Dương Bách Xuyên từ từ đứng dậy, nhìn Âu Dương Ngọc Thanh, giọng khàn khàn nói: “Ngọc Thanh, Tinh nhi…”
Chưa nói hết câu, Âu Dương Ngọc Thanh đã tiến lên ôm lấy hắn rồi nhẹ giọng mở lời: “Ta biết, ta biết hết rồi. Chuyện này không trách chàng, Tinh nhi đã lớn, nó tự mình đưa ra lựa chọn, chúng ta không thể can thiệp. Xuyên tử, ta và chàng không thể bảo vệ các con mãi mãi, những gì nên làm, chàng đã làm rồi. Ta không trách chàng, không một ai trách chàng cả, ta tin khi Tinh nhi đưa ra lựa chọn, nó cũng không trách chàng. Điều quan trọng nhất là chàng đừng tự trách chính mình.”
“Hiện tại, chàng không chỉ là chồng của Âu Dương Ngọc Thanh ta, mà còn là Chủ nhân Vân Môn, cũng là Càn Khôn Thiên Tôn của Tiên Giới. Chiến dịch thanh trừng ma đầu do Vân Môn phát động đại diện cho toàn bộ Tiên Giới, mọi người đang dõi theo chàng, chờ đợi chàng đấy, phu quân của ta…”
“Sau lưng chàng không chỉ có Tinh nhi, mà còn có Đoàn Đoàn Viên Viên, Nhạc Nhạc, Thanh nhi, Tiểu Mạn Mạn và các tỷ muội khác, có cha mẹ, bạn bè, có hàng chục vạn đệ tử Vân Môn, và có toàn bộ Tiên Giới… Ta hy vọng chàng lấy lại tinh thần, hy vọng chàng là một anh hùng đỉnh thiên lập địa. Cơ Vô Tâm vẫn chưa bị tiêu diệt…”
Từng lời nói dịu dàng của Âu Dương Ngọc Thanh thốt ra, đôi mắt Dương Bách Xuyên lại sáng lên hơn. Đặc biệt là câu cuối cùng của Âu Dương Ngọc Thanh: Cơ Vô Tâm vẫn chưa bị tiêu diệt, khiến tim hắn chấn động.
Bóng đen bao trùm tâm trí suốt mười năm, trong tích tắc đã tan biến.
Khoảnh khắc này, tâm hồn hắn hoàn toàn thanh tịnh và vô cùng bình yên.
Một cảm giác mà hắn không thể diễn tả bằng lời đang quấn quýt trong lòng.
Tâm cảnh đã thay đổi một cách vô thức, ngay cả bản thân hắn cũng không cảm nhận được, nhưng Âu Dương Ngọc Thanh thì cảm nhận được.
Nàng cảm thấy trên người Dương Bách Xuyên có thêm một khí chất mới, một khí chất mà theo nàng là rất kỳ lạ, không thể miêu tả. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Âu Dương Ngọc Thanh đã nghĩ ra một từ: Phàm.
Đúng vậy, khí chất trên người Dương Bách Xuyên, nếu phải nói thì gói gọn trong một chữ Phàm.
Thực sự, từ khoảnh khắc này, Âu Dương Ngọc Thanh cảm nhận được sự sắc bén thường thấy trên người Dương Bách Xuyên đã biến mất, hoàn toàn trở về tĩnh lặng, hay nói cách khác, đây là một kiểu nội liễm đạt đến cực điểm.
Cái Phàm này không phải là phàm nhân thực sự, mà là cái Phàm của sự phản phác quy chân.
Nàng buông Dương Bách Xuyên ra, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên người hắn, mỗi cái vỗ đều mang theo pháp lực, nhưng rất nhẹ nhàng, hay nói là dịu dàng thì thích hợp hơn.
Trong nháy mắt, bụi bặm tích tụ trên người Dương Bách Xuyên suốt mười năm đã được quét sạch.
“Đa tạ ~”
Dương Bách Xuyên nhìn Âu Dương Ngọc Thanh, cuối cùng nói năng bình thường trở lại.
Hắn đã trở nên bình dị hơn.
Âu Dương Ngọc Thanh cũng mỉm cười, nhưng trong mắt có những hạt nước lấp lánh.
Dương Bách Xuyên đưa tay lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta xin lỗi, đã để nàng lo lắng. Nàng yên tâm, ta sẽ tìm ra Cơ Vô Tâm. Mong rằng lựa chọn của Tinh nhi là đúng, Thiên Đạo huyền ảo, có lẽ lựa chọn của Tinh nhi cũng chưa chắc đã sai.”
“Có lẽ ta nên tin tưởng nó và càng nên tin tưởng chính mình. Con trai của Dương Bách Xuyên, dù có đi vào ma đạo, nó cũng nên thành Ma. Cơ Vô Tâm rất mạnh, nhưng con trai của Dương Bách Xuyên cũng không hề kém cỏi. Ta tin rằng một ngày nào đó nó sẽ làm được điều nó muốn.”
Mỗi lời Dương Bách Xuyên nói ra, hắn đều ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói vô cùng bình thản, không nóng không lạnh, nhưng ý tứ trong lời nói lại tràn đầy tự tin và bá đạo.
Hắn thực sự đã lột xác.
Đây là một sự lột xác về tâm cảnh, nút thắt về con trai đã được mở ra trong khoảnh khắc này, vì vậy hắn đã hoàn toàn chuyển biến.
Trở nên giống một phàm nhân hơn cả một phàm nhân.
Nhưng…
Đây chỉ là bề ngoài.
“Đi thôi, về Tổng điện đi. Mọi người đã lo lắng cho chàng mười năm rồi.”
Âu Dương Ngọc Thanh nhẹ giọng nói.
“Được ~”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất