"Bọn họ là ai liên quan đến ta cái rắm? Tiểu tử, ngươi còn dám trêu chọc ta!"
Ưng Trảo Lão Nhân phẫn nộ nhìn Tiêu Thần, hắn còn tưởng rằng Tiêu Thần chuẩn bị đầu hàng, nào biết rằng Tiêu Thần cũng không có bất cứ ý định đầu hàng nào cả.
"Nếu ngươi đã không biết vậy ta cũng hết cách."
Tiêu Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
"Giữ lại tiểu tử này, những người khác giết hết."
Ưng Trảo Lão Nhân lạnh lùng quát, nhẹ nhàng vung tay lên.
Thẻ tích điểm của sáu người kia trong tay Ưng Trảo Lão Nhân, nào dám phản kháng, sáu người lập tức như Quỷ Mị nhào về phía Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình.
"Giết đi."
Tiêu Thần nhàn nhạt mở miệng, từng bước một đi về phía Ưng Trảo Lão Nhân.
"Tiểu tử, ngươi chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ mà thôi, đám người đi theo ngươi cũng chẳng phải giỏi giang gì, ngươi còn muốn giết ta, nhìn xem bọn chúng chết thế nào."
Ưng Trảo Lão Nhân mặt coi thường nói, trên mặt hiện lên nụ cười cao ngạo.
Bất quá chỉ trong vòng nháy mắt, nụ cười của ông ta cứng lại, ở phía xa chỉ thấy hai đạo lợi mang lóe qua, sáu người bị hắn điều khiển chỉ kịp a lên một tiếng, đến kêu thảm cũng không kịp kêu.
Chết rồi?
Ưng Trảo Lão Nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, trong sáu người yếu nhất cũng đã là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn có một người là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, vậy mà lại bị miểu sát?
"Ngươi, các ngươi là ai?"
Ưng Trảo Lão Nhân lộ ra vẻ hoảng sợ, con ngươi lướt qua mặt đám Tiêu Thần.
"Lấy hết thẻ tích điểm của bọn chúng, đúng rồi còn có lão ta."
Tiêu Thần thản nhiên nói, lười giải thích với hắn, vừa rồi nói cho ngươi biết, ngươi lại không nghe, bây giờ lại tới hỏi ta?
Ưng Trảo Lão Nhân giống như không nghe thấy lời nói của Tiêu Thần, kinh ngạc nhìn Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình, môi run nhè nhẹ nói:
"Lưu Ly? Ngọc Diện Vô Tình?"
"Bây giờ ngươi mới biết?"
Tiêu Thần ngoài ý muốn nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, cái lão bất tử vậy mà còn đoán ra được.
Nhìn thấy khóe miệng Tiêu Thần hơi hơi giương lên, Ưng Trảo Lão Nhân có cảm giác muốn thổ huyết, mẹ nó, tiểu tử này đúng là kinh khủng, đến hai người đứng trong Thập Đại Thiên Tài đều bị hắn điều khiển.
Trước đó Ưng Trảo Lão Nhân mặc dù có chút hoài nghi nhưng không dám khẳng định, dù sao trong nhận thức của hắn, Tiêu Thần chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ mà thôi.
Mà Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly lại là Hoàng Phủ Chiến Hoàng, hai người Hoàng Phủ Chiến Hoàng lại coi Tiêu Thần là chủ, bị Tiêu Thần điều khiển?
Đánh chết hắn cũng sẽ không tin, hắn chỉ cho là Tiêu Thần tìm hai người có bộ dáng tương tự để thay thế mà thôi, lại không nghĩ rằng là thật.
"Đây là thẻ tích điểm ta đoạt được."
Ưng Trảo Lão Nhân nào dám do dự, lấy ra sáu thẻ tích điểm đưa cho Tiêu Thần.
"Còn có ngươi."
Tiêu Thần tiếp nhận thẻ tích điểm, đưa tay bóp, sáu vệt sáng bắn vào trong thẻ tích điểm của hắn.
"Sáu cái thẻ còn không đủ đổi một thẻ của ta?"
Ưng Trảo Lão Nhân thử hỏi.
Chíu!
Đúng lúc này, một vệt sáng từ trong ống tay áo của Ưng Trảo Lão Nhân bắn ra, tốc độ nhanh chóng, thoáng cái liền tới trước mặt Tiêu Thần.
Gần như đồng thời, Ưng Trảo Lão Nhân nhấc chân chạy.
"Cẩn thận!"
Lưu Ly lách mình xuất hiện ở trước người Tiêu Thần, tay đánh về phía vệt sáng kia.
Ầm!
Một vệt sáng bảy màu bắn ra, trong nháy mắt bao phủ bốn năm trượng xung quanh, mông lung, như mộng như huyễn.
"Có độc."
Lưu Ly hô lên một tiếng, vừa kịp che mũi, muốn chạy ra khỏi khu vực vệt sáng bảy màu nhưng lại bị hôn mê.
Ngọc Diện Vô Tình tựa như đã sớm phát hiện ra điều không thích hợp, trong nháy mắt rời khỏi khu vực ánh sáng bảy màu, trên mặt lộ ra một vòng nụ cười nhàn nhạt: - Ha ha, ta rốt cục có thể tự do.
Chỉ một lát sau, Ngọc Diện Vô Tình sắc mặt trầm xuống, bởi vì trong khu vực ánh sáng bảy màu thân ảnh Tiêu Thần đột nhiên chậm rãi tiêu tán.
"Huyễn ảnh!"
Ngọc Diện Vô Tình kinh ngạc vô cùng, vừa rồi vậy mà hắn không nhìn thấy rõ được Tiêu Thần rời đi như thế nào.
Lúc hắn tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Thần, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.
"A, đau đau đau! Tha mạng!" Tha mạng!
Ưng Trảo Lão Nhân đau đến mức tê tâm liệt phế, chỉ thấy Tiêu Thần thiếu chút nữa đem cánh tay của lão ta vặn thành hình xoắn ốc.
Một cái tay khác bóp cổ Ưng Trảo Lão Nhân khiến mặt ông ta nghẹn đến đỏ bừng.
"Lão tưởng chút trò mèo này có thể lừa gạt ai? Ngươi cho là đang lừa gạt đứa trẻ lên ba à!"
Tiêu Thần mặt coi thường, cũng đúng lúc này, Lưu Ly ngã xuống đất.
Tiêu Thần khóe miệng giật một cái, Lưu Ly vậy mà thật sự bị lừa?
Sát thủ không phải tính cảnh giác rất mạnh sao? Cô gái nhỏ này sao lại thuần khiết như vậy chứ?
Tiêu Thần nghĩ lại, Lưu Ly vừa rồi có vẻ như vì mình mới ngăn trở vệt sáng kia, nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Thần có chút phức tạp.
Mở bàn tay Tiêu Thần lấy ra ba kim châm phong bế tu vi của Ưng Trảo Lão Nhân.
"Cho cho cho, đây là thẻ tích điểm của ta."
Ưng Trảo Lão Nhân nào còn dám do dự, hắn đến ý muốn tự sát đều có, sớm biết như vậy bản thân còn ăn cướp cái gì, trực tiếp bỏ trốn mất dạng luôn là tốt rồi.
"Không tồi, lại thêm một cái thẻ tích lúy."
Tiêu Thần tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cười tủm tỉm nói.
Thấy Tiêu Thần chuẩn bị bóp nát thẻ tích điểm của lão, Ưng Trảo Lão Nhân bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thẻ tích điểm nếu vỡ nát, bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ, cũng không thể cứu chữa.
Một khi thí luyện kết thúc, trên tay mình không có thẻ tích lũy, Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ tuyệt đối sẽ không chút lưu tình diệt sát.
"Đúng rồi, ta có một vài việc muốn hỏi ngươi."
Tiêu Thần nhìn bộ dáng của Ưng Trảo Lão Nhân, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Sát Vương Thí Luyện này vẫn là tương đối thú vị, cầm thẻ tích lũy của đối phương, cũng tương đương với việc nắm giữ vận mệnh của đối phương.
"Tiểu ca, ngài hỏi đi, ngài hỏi đi."
Thấy Tiêu Thần buông tay, trái tim của Ưng Trảo Lão Nhân nghẹn trên cổ họng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
"Trước tiên giúp nàng tỉnh lại, kể sơ qua tình hình gần đây."
Tiêu Thần buông Ưng Trảo Lão Nhân ra, thẻ tích điểm của lão ta trong tay mình, vô luận như thế nào cũng không chạy được.
"Được."
Ưng Trảo Lão Nhân không dám phản kháng, lấy ra một bình dược dịch đặt trên mũi Lưu Ly, Lưu Ly liền tỉnh lại.
Sau đó, Ưng Trảo Lão Nhân đem những chuyện xảy ra gần đây tỉ mỉ kể lạo cho Tiêu Thần nghe, vô cùng chi tiết, điều này khiến Tiêu Thần rất ngạc nhiên.
Ưng Trảo Lão Nhân biết không ít tin tức nhưng mà lúc nghe thấy chỉ còn cách vòng thứ ba Sát Vương Thí Luyện còn có bảy ngày, Tiêu Thần lông mày lập tức nhíu chặt lại.
"Đương nhiên, đây đều là việc nhỏ còn có một việc lớn, gần như tất cả mọi người đều biết rõ."
Ưng Trảo Lão Nhân ngừng lại nói.
"Chuyện gì?"
Tiêu Thần có chút hiếu kỳ.
"Chính là người Diêm La Phủ cùng người La Sinh Môn liên thủ đối phó với người Huyết Lâu, Chiến Vô Cực một trong Thập Đại Thiên Tài sát thủ cũng đã bị giết chết, huống chi những người khác đây."
Nói đến đây, Ưng Trảo Lão Nhân thở dài.
"Cái gì?"
Tiêu Thần bỗng nhiên đứng dậy, một tay nắm chặt cổ áo Ưng Trảo Lão Nhân, sát khí đằng đằng nói:
"Chiến Vô Cực chết? Huyết Vô Tuyệt cùng Huyết Yêu Nhiêu đâu?" Còn có Ám Dạ Tử Thần cùng Phong Lang đâu?
"Tiểu ca, ta không biết Ám Dạ Tử Thần cùng Phong Lang tiểu ca nói là ai."
Ưng Trảo Lão Nhân khóc không ra nước mắt, lập tức lại nói:
"Về phần huynh muội Huyết Vô Tuyệt, mặc dù không biết bọn họ sống hay chết nhưng mà chí ít bây giờ còn chưa nghe được tin tức bọn họ chết."
"Là ai làm?"
Sát khí đáng sợ phát ra từ trên người Tiêu Thần, nếu như Phong Lang, Ảnh Phong cùng Huyết Yêu Nhiêu chết, vô luận là ai, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Cảm nhận được sát khí đáng sợ trên người Tiêu Thần, Ưng Trảo Lão Nhân giống như rơi vào hầm băng, Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly cũng khẽ run rẩy một cái.
Sát khí này, quá đáng sợ!
[Title]Chương 701: Cuộc Săn Lùng
Một lúc lâu sau, sát khí trên người Tiêu Thần mới từ từ thối lui, Ưng Trảo Lão Nhân thiếu chút nữa không thở ra hơi.
"Là Độc Cô Trường Dật cùng Nguyên Thiên Nhất của Diêm La Phủ còn có Hận Thiên cùng Mạch Quy của La Sinh Môn."
Ưng Trảo Lão Nhân khẽ hít sâu mấy hơi mới nói.
Lúc nói ra câu này, con ngươi ông thi thoảng còn đảo qua Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình ở bên canh, giống như sợ hai người ghi hận ông vậy.
"Hay một cái Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn, thật sự cho rằng Huyết Lâu dễ ức hiếp sao?"
Tiêu Thần mị mị hai mắt, sau đó trợn mắt quét ngang, nói:
"Ngươi có biết những người này ở đâu không?"
"Ta?"
Ưng Trảo Lão Nhân do dự, nếu ta nói ra, ngươi nhất định sẽ đi báo thù, nếu ngươi chết, thẻ tích lũy của ta phải sao đây?
Không nói ra, ngươi nhất định sẽ bóp nát thẻ tích điểm của ta, đến lúc đó hỏi ai cũng biết.
Ngẫm lại, Ưng Trảo Lão Nhân vẫn là mở miệng nói:
"Ta không biết bọn họ ở đâu nhưng mà ba người bọn họ đã đi về phía đông Đọa Lạc Cốc, Huyết Vô Tuyệt mang theo Huyết Yêu Nhiêu cùng người Huyết Lâu trốn vào phía đông rừng rậm."
"Ngoài ra rất nhiều sát thủ Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn cũng âm thầm tiến vào khu vực kia, nơi này đã trống rỗng."
Ưng Trảo Lão Nhân lại bổ sung một câu.
"Phía đông sao?"
Tiêu Thần trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nhấc Ưng Trảo Lão Nhân lên liền bay về phía đông.
Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình hai người cũng từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, nhìn nhau, không chút do dự cùng đi.
...
Phía đông Đọa Lạc Chi Cốc, rừng cây rậm rạp, cao vút trời mây, nơi này vô cùng rộng lớn, rộng hơn trăm dặm, là chỗ ẩn thân tốt nhất Đọa Lạc Cốc.
Muốn tìm một người ở chỗ này cố ý ẩn nấp thì vô cùng khó khăn, cho dù là Chiến Hoàng cảnh cũng không ngoại lệ.
Trong mảnh rừng âm u, mấy thân ảnh đang ngồi trên một cây đại thụ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm tứ phương, bộ dạng đều có chút chật vật.
"Còn lại thời gian bảy ngày, chỉ cần trốn được bảy ngày này, chúng ta liền có thể tiếp tục sống, không biết bây giờ Công Tử thế nào."
Một người trong đó mở miệng nói.
"Công Tử tất nhiên hồng phúc tề thiên, không có mấy người là đối thủ của công tử."
Một hắc y nhân khác mở miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh nói:
"Huyết Vô Tuyệt, Huyết Yêu Nhiêu thế nào rồi?"
"Phong Lang, Ảnh Phong, đa tạ các ngươi xuất thủ cứu giúp, cùng những ngày qua luôn giúp đỡ ta, các ngươi vẫn nên đi đi."
Huyết Vô Tuyệt tiều tụy hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trước đó.
Từ khi Chiến Vô Cực chết, mười mấy ngày này Huyết Vô Tuyệt vẫn luôn mang theo Huyết Yêu Nhiêu chạy trốn khắp nơi, số người chết trong tay hắn chí ít cũng phải mấy chục người.
Hai người ở đối diện hắn chính là Ảnh Phong cùng Phong Lang, hai người biết Huyết Yêu Nhiêu đã sớm biết rõ thân phận của bọn họ, cũng không cần kiêng kị cái gì nữa.
Mấy ngày trước đây, Huyết Vô Tuyệt mang theo Huyết Yêu Nhiêu bị đám Nguyên Thiên Nhất bao vây, vừa lúc Phong Lang cùng Ảnh Phong chạy tới, xuất thủ cứu bọn họ, bây giờ đã chạy trốn mấy ngày.
Hai người cũng đã bước vào Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, bằng không thì hai người chưa chắc có thể cứu được huynh muội Huyết Vô Tuyệt và Huyết Yêu Nhiêu.
"Đi? Nếu như chúng ta muốn đi, cũng không cần thiết xuất thủ cứu các ngươi."
Phong Lang cau mày một cái.
"Không sai, nếu như không phải lần trước Huyết Yêu Nhiêu nhắc nhở chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc có thể chạy thoát."
Ảnh Phong gật gật đầu:
"Huống chi, mảnh rừng này rất lớn, người Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn muốn tìm được chúng ta cũng rất khó, chỉ là người Huyết Lâu..."
Ảnh Phong không nói tiếp, Huyết Lâu tổng cộng có khoảng bốn trăm người tiến vào Đọa Lạc Chi Cốc, đoán chừng bây giờ còn sống sẽ không vượt qua năm mươi người.
Tỉ lệ tử vong cao như vậy có chút đáng sợ, cũng chưa bao giờ có trong những lần Sát Vương Thí Luyện trước đây, tỉ lệ đào thải này quả là đáng sợ.
"Những việc khác không cần lo lắng, chỉ cần không phải ba bốn người đồng thời xuất hiện, chúng ta có thể ứng phó được."
Phong Lang lại nói:
"Chỉ là Huyết Yêu Nhiêu đang không ngừng hấp thu Hồn Lực, sẽ tạo thành ba động rất lớn."
Ảnh Phong gật đầu, nhìn hướng chân trời, nói:
"Chúng ta đã ở chỗ này đã được nửa ngày, rất nhanh liền sẽ có người chạy tới, trước đổi một chỗ khác rồi lại nói."
"Đa tạ."
Huyết Vô Tuyệt hít sâu một cái, khẽ thi lễ với Phong Lang cùng Ảnh Phong, từ nhỏ đến lớn, Huyết Vô Tuyệt hắn chưa bao giờ phải khom lưng với những người cùng thế hệ.
Nhưng là hôm nay vì muội muội của mình Huyết Yêu Nhiêu, hắn cảm kích từ nội tâm đối với Ảnh Phong cùng Phong Lang.
"Tạ ơn chúng ta vẫn còn sớm, hơn nữa, cho dù Công Tử ở chỗ này, công tử cũng nhất định sẽ ra tay."
Ảnh Phong lắc lắc đầu nói.
"Hồn Lực ba động truyền đến từ hướng này, đi qua nhìn xem."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong rừng, Ảnh Phong, Phong Lang cùng Huyết Vô Tuyệt giống như mèo bị dẫm phải đuôi, nhìn nhau, tiếp tục chạy về hướng sâu trong rừng.
Huyết Yêu Nhiêu nhất định phải liên tục hấp thu Hồn Lực để duy trì sinh mệnh, để cho Đế Huyết Hoa trong Hồn Hải của nàng nảy mầm, quá trình này nhất định sẽ phóng xuất ra Hồn Lực ba động, bởi vì Hồn Lực ba động rất lớn, bọn họ muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Bằng không thì với năng lực của ba người, bọn họ đã sớm không còn lo lắng bị người đuổi giết.
"Chính là nơi này, đây là Hồn Lực ba động đặc thù của Chiến Hồn Đế Huyết Hoa."
Cũng ngay sau lúc ba người biến mất, mấy người xuất hiện, người cầm đầu chính là Nguyên Thiên Nhất, những người khác đều là người bị hắn điều khiển.
Quy củ của vòng thứ ba Sát Vương Thí Luyện chính là đơn giản như vậy, thẻ tích điểm chính là tính mạng của một người.
"Bên kia!"
Nguyên Thiên Nhất chỉ một hướng nói, mấy người lập tức bay về hướng hắn chỉ.
Nguyên Thiên Nhất lại đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay người, nhìn về phía một hướng khác, những ngày qua, tâm trạng hắn luôn thấp thỏm không yên, luôn cảm giác bị thứ gì đó tiếp cận.
"Theo ta nhiều ngày như vậy, ra đi."
Giọng nói băng lãnh của Nguyên Thiên Nhất vang lên, hai mắt như độc xà, vô cùng âm trầm.
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại vang vọng rất lâu trong rừng núi, sau nửa ngày, vẫn không ai trả lời hắn.
Chẳng lẽ bản thân nhìn lầm? Một giọng nói trong lòng Nguyên Thiên Nhất cho hắn biết, phía sau khẳng định có người theo dõi hắn nhưng hắn căn bản không phát hiện được tung tích của người đó.
Cuối cùng, Nguyên Thiên Nhất mị mị hai mắt, sau đó quay người đuổi theo.
Một lúc sau, một người xuất hiện ở vị trí Nguyên Thiên Nhất đứng trước đó, áo bào đen che kín, cánh tay trái trống rỗng, không thấy rõ được khuôn mặt.
"Muốn lừa ta? A, Nguyên Thiên Nhất, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm."
Hắc y nhân để lại một câu nói, biến mất như là Quỷ Mị, giống như chưa từng xuất hiện.
Bốn người Phong Lang cấp tốc chạy trốn trong rừng, phía sau đuổi theo không ngừng.
"Ở bên kia!"
"Đi bên này."
Tiếng nói vang vọng giữa rừng núi, số người đang từ từ tăng lên, rất nhanh, Nguyên Thiên Nhất, Hận Thiên cùng Mạch Quy mang theo đám người tập trung tại một chỗ.
"Tìm kiếm kĩ càng, bọn chúng chạy không thoát được đâu."
Giọng nói lạnh lẽo của Nguyên Thiên Nhất vang lên, lại nói:
"Lãng Thiên Nhai cùng Bạch Chỉ hai người cũng vào?"
"Không biết."
Hận Thiên lắc đầu.
Mạch Quy nhún nhún vai nói:
"Còn bảy ngày cuối cùng, tất cả mọi người sẽ trở thành kẻ địch, đến không phải vừa hay sao?"
"Nói cũng đúng, đáng tiếc, Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly có vẻ như đã trốn đi."
Hận Thiên lưu lại một câu, lách mình đuổi lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất