“Tiểu Thải, xem ra ngươi đã lớn lên không ít rồi đấy!”
Diệp Phàm nhìn Thôn Thiên Mãng Cửu Thải nói, nó làm nũng: “Chủ nhân, đúng là người ta đã lớn hơn nhiều nhưng mà vẫn còn xa mới trưởng thành đó nha. Đợi đến khi trưởng thành, Tiểu Thải có thể biến thành hình người để luôn ở bên cạnh chủ nhân rồi!”
Ngươi cứ ở trên người ta hút máu mãi thế này, nếu chờ đến lúc ngươi trưởng thành, chẳng phải máu của ta sẽ bị ngươi hút khô rồi sao?" Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
“Không đâu, Tiểu Thải chỉ hút một chút xíu máu, sẽ không làm hại chủ nhân, mà hiện tại Tiểu Thải cũng có thể thôn phệ những vật khác để bổ sung năng lượng, tên vừa rồi cũng có không ít năng lượng nhưng mà không ngon lắm." Tiểu Thải nói lầm bầm.
“Tên nhóc nhà ngươi, một con hung thú như vậy mà bị ngươi xem như đồ ăn, thật thảm." Diệp Phàm cảm thán.
“Chủ nhân, không thể ăn quái vật kia, vậy ta có thể ăn đám người đó không?" Lúc này, Tiểu Thải quét mắt về phía ba Thánh Hoàng trong hư không, làm nũng nói.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ba cường giả Thánh Hoàng vừa bị Thôn Thiên Mãng Cửu Thải liếc mắt một cái liền cảm thấy tim đập thon thót, sinh ra cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt.
“Được!” Diệp Phàm liếc nhìn ba người bọn họ rồi gật đầu đồng ý không chút do dự.
Lúc này, Thôn Thiên Mãng Cửu Thải lao thẳng về phía ba cường giả Thánh Hoàng.
“Không ổn rồi!” Bọn họ biến sắc hét lớn rồi lập tức quay đầu muốn chạy trốn.
Nhưng lúc này toàn thân Tiểu Thải lóe lên Cửu Thải, trực tiếp bao phủ ba người này bên trong khiến bọn họ lập tức không thể động đậy.
Ngay sau đó, thân thể Tiểu Thải lại biến thành một con cự mãng khổng lồ, há miệng khổng lồ đỏ như máu, mở miệng thôn phệ cả ba cường giả Thánh Hoàng này.
Sau khi thôn phệ hết ba cường giả Thánh Hoàng, Tiểu Thải phun lưỡi rắn trông vô cùng thỏa mãn, còn nấc một cái.
Giờ phút này, những người khác trong Âm Sơn đều khiếp sợ trợn tròn mắt, đồng tử co rút, hoàn toàn cứng ngắc hóa đá.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không khỏi cảm thán “Tiểu Thải đúng là quá trâu bò, mạnh như cường giả Thánh Hoàng mà chỉ há mồm một cái đã nuốt mất, quá mạnh.
“Chủ nhân, lần này đã thấy được uy lực của Thôn Thiên Mãng Cửu Thải chưa? Đấy là nó còn chưa chân chính trưởng thành đâu, đợi đến khi nó thật sự trưởng thành, cho dù cường giả đại đế cũng chỉ cần há miệng là có thể thôn phệ ngay." Lúc này, giọng Tiểu Thương vang lên.
“Đúng là lợi hại thật.” Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, Tiểu Thải lại một lần nữa hóa thành một con rắn nhỏ, quay về cơ thể Diệp Phàm.
“Chủ nhân, có gì cần cứ việc dặn dò Tiểu Thải." Tiểu Thải lên tiếng từ trong cơ thể Diệp Phàm.
“Nếu biết trước như vậy thì vừa rồi ta đã gọi ngươi ra sớm một chút, khỏi phải đánh nhau vất vả thế này, suýt chút nữa mệt chết ta rồi.” Diệp Phàm không khỏi nói.
Lúc này, Diệp Phàm quét mắt về phía Hắc Phong lão quái và con trai ông ta.
Hai cha con vừa nhìn thấy ánh mắt Diệp Phàm thì lập tức biến sắc, bọn họ đang định nói gì đó thì Diệp Phàm đã bổ ngay một đao.
Mặc dù bây giờ hắn không còn bao nhiêu sức mạnh nhưng giết hai cha con này thì không có bất cứ vấn đề gì. Sở dĩ hắn ra tay với hai người này, tất nhiên là vì trước đó con trai Hắc Phong lão quái đã sỉ nhục hắn, tất nhiên hắn muốn trả mối thù này.
Ầm!!!
Tiếng nổ vang lên, hai cha con này đều không kịp phản ứng đã bị một đao của Diệp Phàm tiêu diệt.
Ánh mắt của hắn lại lập tức quét về phía những người khác, tất cả những người này đều run lẩy bẩy quỳ gối trước mặt Diệp Phàm, nhốn nháo cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không ra tay với bọn họ mà lạnh nhạt nói: “Giao hết đá Cửu U trong tay các ngươi ra đây!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất