“Ai đó?”
Ngay sau khi giọng nói u ám kia vang lên, ánh mắt của Diệp Phàm chợt co lại và nhìn về phía phòng giam cuối cùng, hắn đi thẳng về phía đó. Không lâu sau, hắn đã đến trước phòng giam cuối cùng của khu vực giam giữ tội phạm cấp nhân trong Luyện Ngục này, trong đó có một bóng người tóc tai bù xù, ăn mặc rách rưới như một tên ăn mày.
Câu nói “Chủ nhân Luyện Ngục đời sau không bằng đời trước” vừa rồi được thốt ra từ trong miệng người này.
“Ngươi là ai” Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào người này và lên tiếng.
Vút!
Bóng dáng đang ngồi xếp bằng dưới đất với tóc tai bù xù đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc xõa ra hai bên để lộ đôi mắt khát máu và ma mị chăm chú nhìn vào hắn. Chỉ với ánh mắt này cũng đủ để khiến người khác cảm thấy vô cùng khiếp sợ như thể bị Diêm Vương dưới địa ngục nhắm đến vậy.
Nếu không phải Diệp Phàm có tâm lý đủ vững thì e rằng lúc này hắn đã sợ ngây người rồi.
“Thằng nhóc nhà ngươi sao có thể trèo lên vị trí chủ nhân của Luyện Ngục vậy? Lão già chủ nhân Cửu U kia bị mù rồi hả? Vậy mà lại chọn một tên nhóc ranh như ngươi làm chủ chân của Luyện Ngục!”
Đối phương nhìn Diệp Phàm và lạnh lùng khịt mũi nói với giọng điệu trầm khàn, thái độ vô cùng khinh thường hắn.
Diệp Phàm lại nhìn đối phương nói: “Xem ra ngươi rất xem thường ta nhỉ?”
“Đồ sâu bọ, ngươi có tư cách để bổn đế xem trọng ngươi à?” Người kia khinh thường đáp lại.
“To gan, ngươi dám ăn nói vô lễ với chủ nhân à!”
Vẻ mặt của Tiểu Luyện lập tức thay đổi, cô ta lại giơ roi muốn ra tay với người này nhưng đã bị Diệp Phàm ngăn lại, hắn nhìn đối phương nói: “Mặc kệ ngươi có xem trọng ta hay không, bây giờ sự sống chết của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu ngươi không muốn chết hoặc bị cô nhóc này quất một trận thì tốt nhất nên ăn nói khách sáo với ta một chút.”
“Hừ!”
“Chó cậy gần nhà!”
“Ngươi có giỏi thì thả bốn đế ra ngoài, xem thử bổn đế bóp chết ngươi chỉ với một ngón tay như thế nào!”
Người đàn ông kia lạnh lùng gằn giọng nói với Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập vẻ ngông nghênh và coi thường.
“Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?”
Diệp Phàm trợn trắng mắt với đối phương rồi xoay người rời khỏi nơi này, người đàn ông bị nhốt trong phòng giam vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tiểu Luyện, tên kia là ai vậy? Lợi hại lắm à?”
Lúc này, Diệp Phàm tò mò hỏi Tiểu Luyện.
“Thưa chủ nhân, ông ta tên là Cuồng Đế, là một trong mười Đại Đế đỉnh cấp trong thời đại viễn cổ. Thực lực của ông ta đạt đến Đế Cảnh tầng chín, chỉ thiếu một bước là có thể thăng cấp đến cảnh giới Đế Tôn, là tên tội phạm mạnh nhất trong khu vực cấp Nhân.” Tiểu Luyện trả lời.
“Đế Cảnh tầng chín ư? Mạnh đến vậy à?” Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, khi xưa chính chủ nhân Cửu U đã tự tay bắt ông ta vào trong Luyện Ngục.” Tiểu Luyện nói tiếp.
Vút vút vút!!!
Lúc này ánh mắt của Diệp Phàm không ngừng lóe lên, trong mắt tràn ngập tia sáng rực rỡ, hắn lên tiếng nói: “Một người Đế Cảnh tầng chín mà chỉ bị nhốt trong khu vực cấp Nhân, vậy chẳng phải những tên tội phạm bị nhốt trong khu vực cấp Địa và cấp Thiên đều vượt qua Đế Cảnh tầng chín và có tu vi Đế Tôn rồi à?”
“Không chỉ vậy.”
Tiểu Luyện nói với giọng điệu trầm thấp, hiển nhiên những tên tội phạm trong khu vực cấp Địa và cấp Thiên còn có người mạnh hơn cả Đế Tôn, điều này khiến Diệp Phàm hít sâu một hơi.
Không ngờ nhiều cường giả đáng sợ đến vậy đều bị nhốt trong một nhà giam như thế này, đúng là khiến người khác không thể tin nổi.
“Tiểu Luyện, ngươi có biết chủ nhân đầu tiên của Luyện Ngục là ai không?”
Diệp Phàm không khỏi nhìn Tiểu Luyện hỏi, hắn tò mò về điều này nhất. Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể tạo ra một nhà giam nhốt được nhiều tên tội phạm siêu cấp đến vậy?
“Ngài ấy… rất lớn mạnh!”
“Những điều khác thì ta không biết nữa.”
Tiểu Luyện trầm ngâm vài giây rồi đáp lại.
Diệp Phàm thấy vậy cũng không hỏi nhiều mà đi tuần tra một vòng quanh Luyện Ngục, nhưng hắn chủ yếu chỉ loanh quanh trong khu vực cấp Nhân, vì hắn không thể bước vào khu vực cấp Địa và cấp Thiên với thực lực hiện tại.
Có điều sau chuyến tuần tra, Diệp Phàm nhận ra kết cấu trong Luyện Ngục quả thật giống hệt với nhà tù trên Trái Đất, chỉ khác ở vật liệu xây dựng và tội phạm của nơi này khác với nơi kia, những thứ khác gần như giống đến mức suýt nữa khiến hắn nghĩ bản thân đã trở về Trái Đất.
“Sao lại giống như vậy?” Diệp Phàm không khỏi cảm thán sau khi đi một vòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất