Diệp Thiên Tứ ung dung ngồi xuống, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn: 

             “Tiếp khách mà không dâng trà, e rằng đây chẳng phải đạo đãi khách đâu nhỉ?” 

             Lương Hiển Vinh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay. 

             Người hầu lập tức bưng hai chén trà vào, đặt lên bàn trước mặt Diệp Thiên Tứ và Lâm Thanh Thiển. 

             Lâm Thanh Thiển tâm loạn như ma, nào còn tâm trí mà uống trà, chỉ đứng cạnh Diệp Thiên Tứ với gương mặt đầy lo lắng. 

             Ngược lại, Diệp Thiên Tứ thản nhiên ngồi trên ghế, tựa như chính anh mới là người đến thương lượng với nhà họ Lương. 

             Diệp Thiên Tứ nâng chén trà, nhấp một ngụm. 

             “Lá trà xanh biếc pha chút vàng nhạt, nước trong sáng, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt hậu, dư vị dài lâu.” 

             “Ừm… đây là Long Tĩnh Minh Tiền ở núi Sư Phong.” 

             “Trà ngon!” 

             Đặt chén xuống, Diệp Thiên Tứ từ tốn nói. 

             Lương Hiển Vinh nhướng mày: 

             “Không ngờ tuổi còn trẻ, diện mạo bình thường, vậy mà cậu cũng biết thưởng trà.” 

             Diệp Thiên Tứ khẽ cười: 

             “Nể tình chén Long Tĩnh này, tôi nói thẳng vài câu. Lương gia chủ, gần đây sức khỏe ông rất tệ đúng không?” 

             Đôi tay đang lần chuỗi hạt của Lương Hiển Vinh thoáng khựng lại. 

             Lương Uy lập tức quát: 

             “Mày nói bậy bạ gì thế? Cha tao khỏe mạnh lắm!” 

             “Đồ què, ít ăn nói lung tung đi! Vinh gia của tụi tao là cao thủ Hoàng bảng, không chỉ thực lực mạnh mẽ mà thân thể cũng tráng kiện vô cùng!” 

             “Đúng vậy! Đừng thấy Vinh gia đã gần sáu mươi, chứ sức khỏe còn hơn cả tao!” 

             Hai anh em nhà họ Cao đồng loạt phụ họa. 

             Lương Hiển Vinh liếc Diệp Thiên Tứ, hừ giọng: 

             “Tôi luyện võ từ nhỏ, trên người có vài vết thương cũ, nhưng không đáng ngại.” 

             “Thế à?” 

             Diệp Thiên Tứ đặt chén trà xuống, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói: 

             “Đêm nào cứ đến nửa đêm là ông đều gặp ác mộng, tỉnh dậy thì tim đập loạn, hoảng hốt bất an. Dùng thuốc hay hương liệu đều vô dụng. Tình trạng này đã kéo dài hơn một tháng rồi.” 

             “Trên người ông có ba huyệt đạo đau âm ỉ ngày đêm. Từ 12 giờ đêm đến 8 giờ sáng là huyệt Phong Thị. Từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều là huyệt Bách Hội. Từ 4 giờ chiều đến 12 giờ đêm là huyệt Thần Môn. Cơn đau chưa từng gián đoạn, cũng chưa từng sai lệch thứ tự.” 

             “Đau âm ỉ ấy xuất hiện cùng lúc với ác mộng, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ nếu không uống thuốc thì không sao chịu nổi.” 

             “Ba ngày trước ông bắt đầu nôn ra máu. Ngày đầu một lần, hôm qua hai lần, hôm nay sẽ ba lần. Ừm… hôm nay ông đã nôn hai lần rồi, trước nửa đêm chắc chắn sẽ lần thứ ba.” 

             Ngay khi Diệp Thiên Tứ nói câu đầu tiên, tay Lương Hiển Vinh đang sờ chuỗi đã dừng lại. 

             Đến câu thứ hai, ông ta bật dậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc. 

             Đến câu thứ ba, ông ta hít mạnh một hơi khí lạnh, mắt trừng lớn, đầy vẻ khó tin. 

             Đến câu thứ tư, gương mặt ông ta hoàn toàn biến sắc, ngoài chấn động còn là sự kinh hãi tột độ. 

             Bởi vì những gì Diệp Thiên Tứ nói ra… đều đúng hết! 

             Cảm giác như suốt hơn một tháng qua, tất cả nỗi thống khổ của ông ta đều bị Diệp Thiên Tứ tận mắt chứng kiến vậy. 

             Nhưng rõ ràng, ông ta chưa từng quen biết Diệp Thiên Tứ! 

             Hơn nữa, tình trạng này ngoài quản gia tâm phúc - Phùng Hải, ngay cả con cái của ông cũng chẳng ai biết! 

             Diệp Thiên Tứ làm sao biết được? 

             Thật đúng là gặp quỷ rồi! 

             “Thằng nhãi, nói nhăng cuội cái gì thế! Đã qua một phút, còn bốn phút nữa, mày lo mà nghĩ xem lát nữa phải quỳ gối cầu xin ra sao đi!” 

             Lương Uy lạnh lùng cười gằn. 

             Lương Hiển Vinh trừng mắt liếc hắn, Lương Uy lập tức ngậm miệng. 

             Lương Hiển Vinh bước lên một bước, chắp tay: 

             “Không ngờ tiểu tiên sinh có tài năng như vậy. Xin hỏi, tôi mắc bệnh gì?” 

             “Ông không mắc bệnh. Đây là có người bày phong thủy cục hãm hại ông.” 

             “Một phong thủy cục phải chết.”  Diệp Thiên Tứ nói thẳng. 

             Lương Uy nhướng mày, gào lên: 

             “Đệt. mẹ mày, nói bậy! Cha tao…” 

             “Bốp!” 

             Chưa kịp chửi xong, má Lương Uy đã hứng trọn một cái tát của Lương Hiển Vinh. 

             Cú tát nặng đến mức hắn xoay một vòng tại chỗ, khóe miệng rướm máu. 

             “Ngậm ngay cái mồm thối đó lại!” 

             Lương Hiển Vinh giận dữ quát, ánh mắt sắc bén uy nghiêm. 

             Lương Uy bụm mặt, môi run run, không dám hó hé. 

             “Tiểu tiên sinh, xin hãy nói rõ.” 

             Lương Hiển Vinh lần nữa chắp tay trước Diệp Thiên Tứ. 

             Diệp Thiên Tứ chỉ ra hướng đại môn nhà họ Lương: 

             “Nếu tôi đoán không lầm, hơn một tháng trước, cổng lớn nhà ông từng được tu sửa?” 

             “Đúng, quả thật có sửa. Nhưng việc đó thì liên quan gì đến phong thủy cục mà cậu nói?” Lương Hiển Vinh ngạc nhiên hỏi. 

             “Chi bằng đi xem tận mắt.” “ Diệp Thiên Tứ mỉm cười. 

             “Tiểu tiên sinh, mời!” 

             Lương Hiển Vinh dẫn Diệp Thiên Tứ đến cổng lớn của Nhà họ Lương, những người khác cũng đi theo. 

             Diệp Thiên Tứ chỉ vào chỗ lúc nãy hắn từng dậm chân: 

             “Hãy đập chỗ này ra. Không cần sâu, đào xuống một thước là rõ.” 

             “Phùng Hải, đập đi!” 

             Lương Hiển Vinh ra hiệu cho lão quản gia tâm phúc. 

             Lương Uy hốt hoảng lao tới ngăn: 

             “Cha, không thể đập! Không thể tin lời thằng què này bày trò mê tín, phá hỏng sân nhà đang yên lành được!” 

             Phùng Hải nói: 

             “Cậu ba, chỉ đập một mảnh nhỏ thôi, ai bảo là phá hỏng cả sân? Cậu căng thẳng gì chứ?” 

             “Tôi… tôi có căng thẳng gì đâu.”  Lương Uy lắp bắp. 

             “Vậy thì tránh ra.” 

             Phùng Hải đẩy hắn ra, vung búa nện hai cái, mặt đất nứt toác. Ông ta cầm xẻng tự đào. 

             Vừa đào đúng một thước, xẻng chạm phải vật cứng. 

             “Vinh gia, có vật lạ rồi!” 

             “Lấy lên!” 

             “Phịch!” 

             Phùng Hải mạnh tay bẩy lên, lôi ra từ dưới đất một bộ xương. 

             Không phải xương người, mà là bộ xương một con heo con. 

             Dài hơn hai mươi phân, còn nguyên vẹn, rơi xuống đất vẫn không vỡ. 

             Vô cùng quái dị! 

             Càng quái dị hơn là bộ xương ấy toát ra từng luồng khí lạnh kèm theo mùi hôi tanh nồng nặc. 

             Phùng Hải là người đứng gần nhất rùng mình, rồi choáng váng suýt ngã, vội vàng lùi lại. 

             Đám người hầu, vệ sĩ xung quanh cũng theo phản xạ mà lùi xa. 

             Sắc mặt Lương Uy biến đổi, ánh mắt chớp loạn, rõ ràng đang hoảng loạn. 

             “Đây là…” 

             Lương Hiển Vinh nhíu mày, nhìn sang Diệp Thiên Tứ. 

             “Lương gia chủ, đây là một con heo sữa vừa đúng một tháng tuổi. Nó bị giết, sau đó ngâm bằng máu chó đen và dầu nấu từ thịt người chết, rồi bị kẻ có ý đồ chôn ở đây, lập thành phong thủy cục hại ông.” 

             “Cái gọi là ‘lơn chết’ — chính là một trong tám phong thủy sát cục, được gọi là Tử Chủ Cục!” 

             “Người lập cục này, tội ác tày trời!” Diệp Thiên Tứ thản nhiên nói. 

             Lương Hiển Vinh trừng lớn mắt, đầy oán hận: 

             “Nếu tôi tìm ra kẻ nào hãm hại mình, tôi sẽ phế hết tứ chi của hắn! Để hắn tàn phế suốt đời!” 

             Ông ta hít sâu một hơi, rồi cúi người hành lễ thật cung kính với Diệp Thiên Tứ: 

             “Tiểu tiên sinh, thuật số của cậu thần kỳ như vậy, xin hãy chỉ rõ cho tôi biết kẻ nào đứng sau hãm hại tôi?” 

             Diệp Thiên Tứ mỉm cười: 

eyJpdiI6IllrKzU1ZEVtTGRNc3hcL2VjdDVEZFZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlUyYjY3WU9uUTNaamNLenE5U2JcL2NGUktVTnB3ZWdKY2E0MStETmtTNXBhZnJPVFpTTW9Oa2tJcDZkU3htNFJ4Tndma3grY2J3dlhDc1Z0M21rbTZLYVZGNnNMbjMyaE95YkhQZ29OYXFGWlwvb1pGcDlGVzE2aDd4UGZHM2xBbFlOcFFtK21MWDhBYWxwSnVURlBHdTNDOE9yUDJPNEt5a1wvalVOYlNlUVpIcGZqYm9kNDVuN2NQbzFRaFlrWUZnckFuN0xzY3Q5NDRMSFJYWHdRMDJcL1B3dG1aT1V0cEx4VG81eTR5V2pRZnZtVTUzdFlLb1M2TU9QTWdHWDg2R3NPZ1lrWkVxQVlYN3F4TXN2Y0FWNGNLXC9abloreUVsM2xuTWZmbXVWMWdEN25janRlQ1lMYlB3Y01SUUY3dUlaWGNEMGxSXC9aZFpoMmtsbWVEQTBCYm50c0QwUFM3azZ6ZXZERG5vWG5cLzNiUm9cL3VFeStDSDN3UzFtZjE4SlFpd3RTNmFxVVZyNWpPRXNhTVZybFwvc1NycXNqdFpRSGQzU2h5Q3l3dmVQeWJYSnlqbVFYcytGXC9yNmxBbzRZYTV6Nm1wIiwibWFjIjoiZTUzN2JjNjczNDliYWYxNjI1ZTZkNDAzMzY1YjJkYmE2ZTk1NTNmZjdkNzMzNjIzZWYzZGFmNjVlN2QyN2JjZSJ9
eyJpdiI6IkJFK1RXKzBicVd3ZEdvWlhyOElhYmc9PSIsInZhbHVlIjoiUEs4XC9qcVdIU1NSdnJIWWVDZHBWTmNDbktiMmJjdlpobmpTYmxlNHZoZDVkSEZ2RXJYRmE2Z0poaGpHUFhtUTNcLzhjKytQWU5LYkxHc1ZtREI2SEtkcFVya1c5WWhDTkYwNjlMMWF3VDBrR04rSVwvTE5CUUVnZ1JncFoyeSt5QjNVaENkZ1haQ1U4RVJTd3V0cFpORkl3WnE0Wm9QdE1xbkJDd2E5ZHZseFliYXFudjdwSFwvRjlJTERZTHExZHQxayIsIm1hYyI6IjMwZDM4ZGE1MDczNjBiNjkxNjczZDQ4NzU2NGM0MWIxYWRhNWNiNzBkNjFkZDFlOTljZjdjOGVjZWZiYmQ5OWYifQ==

             Lương Hiển Vinh sững người, rồi chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc như gươm, đâm thẳng vào Lương Uy.

Ads
';
Advertisement
x