Mười mấy phút sau, Lương Hiển Vinh đích thân tiễn Diệp Thiên Tứ và Lâm Thanh Thiển rời khỏi nhà họ Lương. 

             Mãi đến khi xuống xe trước cửa nhà, Lâm Thanh Thiển mới hoàn toàn hoàn hồn. 

             Cô vốn nghĩ tối nay mình chắc chắn khó thoát nạn, ai ngờ sự việc lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ: bản thân cô bình yên vô sự, còn Lương Uy thì bị đánh gãy tứ chi, bị đưa đi Bắc Lương đào than! 

             Hai anh em nhà họ Cao theo Lương Uy làm điều ác cũng cùng chung số phận, bị diệt sạch! 

             Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, giống hệt như đang nằm mơ. 

             Nếu không tận mắt chứng kiến, có ai nói thế nào thì Lâm Thanh Thiển cũng chẳng thể tin nổi. 

             Vậy mà tất cả những điều này lại do chính Diệp Thiên Tứ - người bị cả nhà họ Lâm xem thường tạo nên! 

             Nhìn Diệp Thiên Tứ, Lâm Thanh Thiển nói: 

             “Tối nay nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải kết thúc thế nào, cảm ơn anh!” 

             Diệp Thiên Tứ cười nhạt. 

             Lâm Thanh Thiển tò mò hỏi: 

             “Diệp Thiên Tứ, anh thật sự biết xem tướng, xem phong thủy sao?” 

             “Tôi từng học được chút ít từ sư phụ. Cái cục phong thủy mà Lương Uy bày, tôi tình cờ lại biết cách phá giải, chỉ là trùng hợp thôi.” 

             “Thì ra là vậy, Lương Uy đúng là tự đâm đầu vào họng súng của anh rồi.” 

             Lâm Thanh Thiển vui mừng nói: 

             “Ông nội và bác cả chắc chắn không thể ngờ được tôi không những giữ được khu nghỉ dưỡng Tây Sơn, mà còn lấy được 100 triệu tiền đầu tư phát triển từ nhà họ Lương!” 

             “Tối nay cứ tạm thời không nói với họ, mai cho họ một bất ngờ!” 

             Hai người trở về nhà. Lâm Thanh Thiển dọn dẹp một căn phòng nhỏ cạnh phòng ngủ của mình. Đây vốn là thư phòng của Lâm Trường Lễ, sau đó bị Trịnh Mai biến thành kho chứa đồ lặt vặt. 

             “Diệp Thiên Tứ, tối nay anh cứ ngủ ở đây đi. Ngày mai cùng tôi đến gặp ông nội và bác cả.” 

             Nói xong, cô liền đẩy cửa đi ra ngoài. 

             Nhìn căn phòng sạch sẽ, ấm áp, Diệp Thiên Tứ khẽ mỉm cười, lẩm bẩm: 

             “Biết điều, hiền lành lại kiên cường, quả thực là một cô gái không tệ.” 

             Anh ngồi xuống giường, lấy gói đồ mà Quỷ Thủ đưa cho lúc xuống núi. Vừa mở ra, chân mày lập tức nhíu chặt. 

             Trong gói đồ chỉ có duy nhất một phong thư viết tay của Quỷ Thủ, ngoài ra không còn gì khác. 

             “Đồ đệ, năm đó ở Thục Thành, kẻ đã tra tấn con, rút gân bẻ xương và bắt cóc mẹ con tên là Tề Xương Lăng. 

             Vì sư phụ không muốn con biết tung tích kẻ thù rồi chỉ lo báo thù mà bỏ bê tu luyện, nên mới luôn giấu con.” 

             “Còn về thân thế của con, cũng đã đến lúc cho con biết. Con không phải là đứa trẻ không cha. Cha con tên là Diệp Tiêu Dao, là thế tử của nhà họ Diệp ở Yến Kinh.” 

             “Mười tám năm trước, bốn huynh đệ nhà họ Diệp tranh giành ngôi vị kế thừa. Cha con bị hãm hại, rơi vào vòng lao ngục. Mẹ con bế con còn nhỏ xíu từ Yến Kinh chạy trốn đến Thục Thành, lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng cuối cùng vẫn bị kẻ khác tìm thấy. Mẹ con bị bắt đi, còn con thì bị rút gân bẻ xương.” 

             “Khi ta tìm thấy con, con đã hấp hối. Ta và cha con vốn là bạn chí thân, ông ấy gửi gắm con cho ta, nên ta mới nuôi con khôn lớn.” 

             “Ngay từ khi con sinh ra đã chân đạp Bắc Đẩu, sau lưng có hình rồng. Bí mật này nhất định phải giữ kín, không được nói với bất kỳ ai, bằng không sẽ rước họa sát thân!” 

             “Thiên Môn đã lặng im suốt mười năm, Thiên Môn bát tướng cần con tái luyện lại. Trước khi con hoàn toàn nắm giữ bát tướng, trước khi Thiên Môn thực sự lớn mạnh, tuyệt đối không được để lộ thân phận, càng không được về Yến Kinh nhận thân! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” 

             … 

             Đọc xong bức thư của sư phụ, Diệp Thiên Tứ mở to mắt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. 

             “Cha mình là Diệp Tiêu Dao, thế tử của nhà họ Diệp ở Yến Kinh?” 

             “Người đã dùng cực hình, rút gân bẻ xương mình, chính là Tề Xương Lăng? Mối thù này, mình nhất định phải báo!” 

             “Nhưng… tại sao lão già lại dặn mình không được để lộ thân phận? Càng không được về Yến Kinh nhận thân? Chẳng lẽ ở đó có nguy hiểm gì?” 

             Diệp Thiên Tứ lẩm bẩm, nhất thời không nghĩ ra được ý đồ của sư phụ. 

             Anh cất bức thư đi, không suy nghĩ thêm, ngồi xếp bằng trên giường, nhanh chóng chìm vào trạng thái tu luyện. 

             … 

             Hôm sau. 

             Ăn sáng xong, Lâm Thanh Thiển đưa Diệp Thiên Tứ đến biệt thự nhà họ Lâm. 

             Vừa bước vào cửa, mọi người trong nhà họ Lâm đều nhìn Lâm Thanh Thiển bằng ánh mắt khác lạ. 

             Lâm Hạo còn cười giễu cợt: 

             “Thanh Thiển, sắc mặt cô hôm nay hồng hào lắm nha. Có phải tối qua cùng cậu Lương Uy vui vẻ suốt đêm không? 

             Hừ! Một cái bình hoa, chỉ có thể giải khuây cho đàn ông.” Lâm Vi Vi khẽ hừ lạnh, trợn mắt khinh thường. 

             Lâm Thanh Thiển cau mày, không vui: 

             “Các anh chị nói cái gì vậy? Đều là người một nhà, sao lại nói khó nghe thế? 

             Lâm Hạo chẳng buồn để ý đến cảm xúc của cô, khóe miệng càng thêm giễu cợt: 

             “Có gì mà khó nghe? Chẳng phải chuyện rất bình thường sao? 

             “Ai mà chẳng biết cậu Lương Uy thích cô. Cô đi gặp anh ta bàn chuyện tối qua, sao có thể không lên giường với anh ta? Mọi người đều là người lớn cả rồi, cô không cần chối đâu.” 

             Lâm Vi Vi lập tức chen vào: 

             “Đúng đó! Nếu cô lên giường với Lương Uy, thì cô còn lời rồi ấy chứ!” 

             “Biết bao nhiêu phụ nữ mong được Lương Uy sủng hạnh cơ mà!” 

             “Các người… các người quá đáng lắm rồi!” Lâm Thanh Thiển tức đến đỏ mặt. 

             Khóe môi Lâm Vi Vi nhếch lên, giọng điệu chua cay: 

             “Nổi nóng như vậy chứng tỏ chúng tôi nói trúng tim đen rồi. Đã bị cậu Lương Uy ngủ rồi thì nhà họ Lâm chúng ta…” 

             “Bốp!” 

             Chưa kịp nói xong, mặt cô ta đã ăn trọn một cái tát. 

             Không biết từ khi nào Diệp Thiên Tứ đã đứng ngay bên cạnh, nhẹ nhàng hất tay, giọng nhạt nhẽo: 

             “Con ruồi ở đâu mà vo ve khó chịu thế, thật ghê tởm.” 

             Trong phòng khách, cả nhà họ Lâm đều sững sờ. 

             Không ai ngờ Diệp Thiên Tứ lại dám ra tay ngay trước mặt mọi người! 

             Lâm Vi Vi ôm mặt, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh: 

             “Đồ què, anh dám tát tôi? 

             “Lâm Thanh Thiển là vợ chưa cưới của tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi. Không cho phép cô bôi nhọ sự trong sạch của cô ấy.” 

             “Nhớ kỹ, chỉ cần tôi còn ở đây, cô mà dám dùng lời lẽ độc địa sỉ nhục Thanh Thiển, thì cứ mỗi câu sẽ ăn một cái tát.” 

             Diệp Thiên Tứ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vi Vi. 

             “Còn dám nói cô ta là người của anh? Đồ què, sao không soi gương mà nhìn lại mình… “ Lâm Vi Vi tức điên, chửi mắng loạn xạ. 

             “Bốp!” 

             “Bốp!” 

             Hai cái tát liên tiếp vang lên trên mặt cô ta. 

             Không ai nhìn rõ Diệp Thiên Tứ ra tay thế nào, tốc độ của anh quá nhanh. 

             “Quên nói cho cô biết, nếu dám dùng lời độc địa với tôi thì mỗi câu sẽ ăn hai cái tát.” Ánh mắt Diệp Thiên Tứ vẫn bình thản, chỉ có điều lạnh lẽo hơn trước nhiều. 

             Khuôn mặt đau rát khiến Lâm Vi Vi co giật, nước mắt trào ra, cô ta òa khóc: 

             “Anh hai! Cái thằng què này dám đánh em…” 

             “Bốp! Bốp!” 

             Cô ta lại ăn thêm hai cái tát nữa từ Diệp Thiên Tứ, Lâm Hạo muốn ngăn cũng không kịp. 

             “Diệp Thiên Tứ, mày to gan lắm! Dám đánh em gái tao ngay trong nhà tao?” Lâm Hạo gào lên, mặt mũi hung tợn, chỉ tay quát lớn: 

             Tao ra lệnh cho mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi em gái tao!” 

             “Đủ rồi!” 

             Cuối cùng, Lâm Đạo Nam, người ngồi ở ghế chính cũng lên tiếng. 

             Tuy ông ấy còn yếu, nhưng đã có thể chống gậy đi lại. 

             Thấy sắc mặt ông nội khó coi, Lâm Vi Vi và Lâm Hạo không dám quậy thêm, đành ngậm ngùi lùi xuống, đầy uất ức. 

             “Thanh Thiển, tối qua cháu đi thương lượng với nhà họ Lương…” 

             Lâm Đạo Nam ngập ngừng, không dám hỏi tiếp, vì ông ấy hiểu rất rõ: cháu gái chắc chắn không có tư cách phản kháng khi ở trước mặt Lương Uy. 

             Chỉ sợ đứa cháu gái mà ông ấy yêu thương nhất đã trở thành món đồ chơi của Lương Uy rồi. 

             Lâm Thanh Thiển nghiêm túc nói: 

             “Ông nội, tối qua cuộc đàm phán vô cùng thuận lợi. Khu nghỉ dưỡng của chúng ta đã giữ được rồi! 

             Lời vừa dứt, sắc mặt Lâm Đạo Nam cứng lại, ánh mắt lộ vẻ bi thương. 

             Ngồi ở góc phòng, Lâm Trường Lễ chỉ biết thở dài một tiếng, cúi đầu lủi thủi đi ra ngoài. 

eyJpdiI6IjVXRlwvZG1sRGhpRndxZWlya095RENBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5sOEhZMjhOTmRta2NkNXVvUmNqRHVPNGxwcUFpbDdyVGhwdnlvNHhKQkN4bEZlb2NHa1ZISFFcL2YyOGxBS09ocXpGSGdHNXlXUGpPaVRYT05HZ0hpWFRDQ3g2QlFUM0pLVE9mMkVJcld6RE4yN2FmbzRrSFwvZjRrcHhWR2lrRTlDdW9kcXVCYUwrSlZwUVZ4Nktqb1dZcDAyNXVydHFieFdaMGhMK0tGNCs2VTRnVHhKXC9MVjZXQ1ZMMDlCRmp6TXI0MXk0QjVwb2tcLytuRXJaMzRCQ241ZmlsaFBSbkRqTlBTbDZRWk43bkM5SmJmcWtISFlVaUE1Q2I1TmZ1SHRVSkxCc0RoZVRBYWFJVGluS1EzdHZIZz09IiwibWFjIjoiZTI0ZTEzNGFhZmFlY2EwMjY2ODhmNWRhOGI3YjdhYmVhNTU2MjgwOWNhZTU3MmEzMDRhMGE1ZTdhZjVhOTNjYiJ9
eyJpdiI6IjBOTDAzN3ErdW5TM3BvKyt6RklZakE9PSIsInZhbHVlIjoiY1JwK2Q4ejd5QXpWbXpcL2FVNDZoWVdIcVZqVkZVRDJudzZwWE5hMDhLRVAzak5uRUNEXC9ESlhhbTgxZnBOY29XWjRnR2Eyb1QzU285QnVjVEYxd0xUdVFmOVkwOUdtOFBITm1lRWxlbFwvNTJrazJVN1ppZ3NhVWpKNmVkVjM5Y1ZlWlI3ODNBN3E1ck8rbmJETEYzM0ZCOWFYdUtnVzVZQnFkWEhoblNKWkp0eXJuWFYyaUtpb25lVFJYMktVZHNYaTRQR3NoY0luK0ErMGRWcjNaRG9BaHArNzhRZmhtNVwvM01taXlaYlFIOFlYcHJ0aDdEdk5jQ09HdUkwWlNPNEw2a21tQ0pYXC95am5lbVczOVczOG83T0tzTWRlQ1RDeTE3U0hja0tHbHhSellpTDhTdTMyZXdPWVYzSmgxNHE0WFNqQnV1azdVbE5kOXh3Rm81UFNpdmVLaUlrXC96cmpyeWsxckx2S1wvcFA4dGdHc0luNTZIWGFqK3pBWUN1dDVaMyIsIm1hYyI6IjZjZGU5MTllMzc2NDEyYmVlODZkNWQ1YWZhYzUxZjZkMzI0NzFlN2RmMGEwODg2OTExMTI4ODIwMzYwNmQ5MzYifQ==

             “Tốt quá rồi! Sau này tôi sẽ có tiền tiêu xài không hết!

Ads
';
Advertisement
x