“Ông anh Đạo Nam, Lương mỗ đường đột tới thăm, chắc nhà họ Lâm sẽ không đến mức không hoan nghênh chứ?” 

             Lương Hiển Vinh bước thẳng vào giữa phòng khách, mỉm cười chắp tay với Lâm Đạo Nam. 

             “Lương gia chủ đại giá quang lâm, nhà họ Lâm chúng tôi vinh hạnh còn không kịp, sao lại có chuyện không hoan nghênh chứ?” 

             “Mau, mời ngồi!” 

             Lâm Đạo Nam có phần luống cuống, cảm giác được vinh hạnh quá mức. 

             Không chỉ ông ấy, mà những người khác trong nhà họ Lâm cũng đều có cảm giác như vậy. 

             Nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là một gia tộc hạng ba, nhỏ bé, không đáng chú ý ở Thục Thành. Vậy mà nhân vật lớn như Lương Hiển Vinh lại chủ động tới tận cửa, quả thực giống như tổ tiên nhà họ Lâm đang “bốc khói xanh” vậy. 

             “Lương gia chủ, mời ngồi!” 

             Lâm Trường Nhân đích thân kéo ghế đặt phía sau lưng Lương Hiển Vinh, cúi người, mặt mày đầy vẻ nịnh nọt. 

             Lương Hiển Vinh vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Trường Nhân đã vội vàng nói: 

             “Lương gia chủ, Lâm Thanh Thiển là cháu gái tôi, tuổi trẻ nông nổi, không hiểu lễ nghi. Tối qua nó tới nhà họ Lương chắc chắn đã mạo phạm cậu Lương Uy nhà ngài.” 

             “Nếu vết thương của cậu Uy có liên quan đến nó, ngài cứ việc trách tội, nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối không bao che!” 

             Lâm Hạo liền chen ngang: 

             “Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ cho nhà họ Lương một lời giải thích thỏa đáng.” 

             Lông mày Lương Hiển Vinh hơi nhíu lại. 

             Thấy sắc mặt ông thay đổi, Lâm Trường Nhân lập tức cảm thấy không ổn, lại vội vàng nói: 

             “Nghe nói cậu Uy bị thương rất nặng, chúng tôi nguyện ý bồi thường. Dù sao chuyện này vốn do nhà họ Lâm chúng tôi mà ra.” 

             “Chi phí chữa trị của cậu Uy chúng tôi sẽ lo hết, ngoài ra còn bồi thêm một triệu, ngài thấy thế đã đủ chưa?” 

             Khuôn mặt ông ta đầy vẻ hèn mọn, khúm núm chẳng khác nào một đại thần cuối triều Thanh đang chủ động “cắt đất bồi thường” khi đàm phán với liệt cường. 

             Diệp Thiên Tứ nhìn mà thấy chán ghét, lạnh nhạt mở miệng: 

             “Cha con ông một bên thì xin lỗi, một bên thì chủ động bỏ tiền ra, rốt cuộc có hiểu tình hình không vậy?” 

             “Lương Hiển Vinh không phải đến đây để hỏi tội, ông ta tới là có việc cần nhờ tôi, tiện thể muốn làm thân với nhà họ Lâm các người mà thôi.” 

             Nếu anh không nói thì thôi, vừa mở miệng lập tức khiến cả nhà họ Lâm nhao nhao mắng chửi. 

             “Diệp Thiên Tứ, cậu im miệng đi!” 

             “Cậu dám trực tiếp gọi thẳng tên Lương gia chủ? Thật là ngông cuồng, không biết lễ nghi!” 

             “Một thằng quê mùa, mong gì hắn hiểu được lễ nghĩa? Loại người như hắn, căn bản không xứng làm đàn ông của Thanh Thiển, càng không xứng làm rể nhà họ Lâm!” 

             “Diệp Thiên Tứ, đầu óc cậu bị bệnh à? Lại dám nói Lương gia chủ có cầu cạnh cậu, còn chủ động muốn làm thân với chúng tôi? Không biết đầu óc cậu chứa bao nhiêu nước mới nói ra được mấy lời hoang đường như vậy!” 

             … 

             Người nhà họ Lâm thi nhau mắng chửi, nước bọt bay loạn cả trong phòng khách. 

             Lâm Hạo thì hăng hái nhất, chỉ thẳng mặt Diệp Thiên Tứ, gằn giọng dữ tợn: 

             “Đồ nhà quê, tối qua mày đánh tàn phế Cậu Lương Uy, giờ lại còn mạnh miệng ở đây? Mau quỳ xuống xin lỗi Lương gia chủ!” 

             Rồi hắn lại cúi người trước mặt Lương Hiển Vinh, cười nịnh hót: 

             “Lương gia chủ xin yên tâm, không cần ngài phải đích thân động thủ, nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho tên họ Diệp này.” 

             “Cho dù có phải đánh gãy hai chân hắn, chúng tôi cũng sẽ ép hắn quỳ xuống xin lỗi bồi tội với ngài.” 

             Sắc mặt Lương Hiển Vinh thoáng sa sầm, đứng dậy, lạnh lùng quát: 

             “Cậu hiểu lầm rồi, tránh ra!” 

             “Lương gia chủ, ngài muốn đích thân ra tay sao? Không cần, không cần, để tôi thay ngài dạy dỗ hắn là được…” 

             Lâm Hạo mặt mày tươi cười, nịnh bợ chẳng khác nào một con chó con đang vẫy đuôi trước mặt chủ nhân. 

             “Bốp!” 

             Đáp lại hắn là một cái tát nảy lửa từ Lương Hiển Vinh. 

             Âm thanh giòn tan, vang khắp phòng khách nhà họ Lâm! 

             Lâm Hạo sững sờ. 

             Những người khác trong nhà họ Lâm cũng choáng váng. 

             Không ai ngờ Lâm Hạo nịnh hót như thế, vậy mà nhận lại chẳng phải phần thưởng, mà là một cái tát trời giáng. 

             Cái tát này đánh đến mức tất cả mọi người đều trở tay không kịp. 

             Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề. 

             Lương Hiển Vinh trừng mắt quát lớn: 

             “Cậu ở đây sủa cái gì? Cút!” 

             Lâm Hạo ôm má, thịt trên mặt run rẩy, ấm ức muốn khóc, nhưng lại không dám hé nửa lời. 

             Lâm Trường Nhân vội vã bước lên: 

             “Lương gia chủ, con trai tôi quả thực có nói nhiều một chút, nhưng nó cũng chỉ là vì muốn bênh vực cậu Lương Uy của ngài mà thôi…” 

             Lời còn chưa dứt đã bị Lương Hiển Vinh lạnh lùng cắt ngang: 

             “Các người là bất bình giùm Lương Uy?” 

             “Đúng, đúng vậy!” 

             “Cậu Lương Uy là con của ngài, trẻ trung tuấn tú, thừa kế trọn vẹn bộ gen ưu tú của ngài, cậu ấy bị thương, chúng tôi đều rất—” 

             “Bốp!” 

             Một cái tát nữa giáng thẳng lên mặt Lâm Trường Nhân, không chút lưu tình. 

             Người ra tay đương nhiên vẫn là Lương Hiển Vinh. 

             Lương Uy vốn chẳng phải con ruột của ông ta, thậm chí còn hại ông ta suýt mất mạng. Vậy mà Lâm Trường Nhân lại tâng bốc hắn lên tận mây, còn nói hắn “kế thừa trọn vẹn gen” của ông? 

             Không tát mới là lạ! 

             Cả nhà họ Lâm lần nữa chết lặng, mặt mày đầy vẻ ngơ ngác. 

             Lương Hiển Vinh rốt cuộc đang làm trò gì vậy? 

             Cha con Lâm Trường Nhân hạ mình nịnh nọt đến thế, vậy mà chẳng những không được cảm kích, ngược lại còn bị đánh? 

             Mọi người đều mơ hồ không hiểu, nhưng không ai dám hỏi, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía lão gia Lâm Đạo Nam. 

             Lâm Đạo Nam cau chặt mày, ông ấy cũng chẳng dám đắc tội với Lương Hiển Vinh, đành quay sang nhìn Diệp Thiên Tứ cầu cứu. 

             Diệp Thiên Tứ thản nhiên nói: 

             “Lương Hiển Vinh, vừa nãy bọn họ nói là tôi phế con trai ông, đúng lúc ông ở đây, vậy ông nói rõ cho mọi người biết chuyện tối qua đi.” 

             Ngoài dự đoán của toàn bộ nhà họ Lâm, Lương Hiển Vinh vậy mà lại hơi cúi người với Diệp Thiên Tứ, rồi mới chậm rãi nói: 

             “Thằng nghịch tử Lương Uy tối qua phạm phải tội tày đình, đã bị tôi đuổi khỏi nhà!” 

             “Là tôi, người cha này tự tay phế bỏ nó, chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Diệp tiên sinh.” 

             “Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để cảm tạ Diệp tiên sinh, đồng thời có chuyện cần nhờ ngài, tiện thể mới ghé thăm nhà họ Lâm.” 

             “Các người lại thay cái nghịch tử ấy kêu oan, còn dám sỉ nhục Diệp tiên sinh ngay trước mặt tôi, chỉ tát các người vài cái đã là nhẹ rồi!” 

             Âm thanh đầy uy nghiêm của ông vang khắp phòng khách nhà họ Lâm. 

             Lâm Hạo cùng đám người hoàn toàn chết lặng, trừng to mắt đứng im như trời trồng. 

             Thì ra những gì Diệp Thiên Tứ và Lâm Thanh Thiển nói đều là thật! 

             Diệp Thiên Tứ lạnh nhạt nhìn Lâm Hạo: 

             “Lâm Hạo, vừa rồi anh nói nếu lời của tôi và Thanh Thiển là thật, thì anhsẽ quỳ xuống tự tát mình một trăm cái, rồi xin lỗi bọn tôi.” 

             “Có phải thế không?” 

             Lâm Hạo khó nhọc nuốt nước bọt, cứng đầu nói: 

             “Tôi… tôi chỉ đùa thôi mà.” 

             Khóe môi Diệp Thiên Tứ nhếch nhẹ: 

             “Nhưng tôi không có đùa với anh.” 

             “Nào, một trăm cái tát, bắt đầu màn biểu diễn của anh đi.” 

             Lâm Hạo trừng mắt nhìn Diệp Thiên Tứ, khinh bỉ cãi cố: 

             “Tao nói rồi, đó là tao đùa, mày không hiểu tiếng người à?” 

             Diệp Thiên Tứ là người có tính cách trưởng thành hơn tuổi, nhưng không có nghĩa anh là người hiền lành chịu thiệt. 

             Ngược lại, anh có thù sẽ báo, tuyệt không mềm lòng! 

             Từ lúc bước chân vào nhà họ Lâm đến giờ, Lâm Hạo và gia đình hắn vẫn luôn nhắm vào anh Diệp Thiên Tứ sao có thể tha thứ dễ dàng? 

             “Tốt nhất là anh giữ lời, thực hiện cam kết đi. Nếu không tôi mà dùng cách cứng rắn, e là anh sẽ mất mặt lắm đấy.” 

eyJpdiI6ImVRR05lNmdaUGZtcE9rRTcxSUNyR0E9PSIsInZhbHVlIjoiWDJYSFY1ZHlYNVZmbUR4WjFmcG9qZHBhZUNtcWRESXZwZDBcL0NiXC9GeWREZVA0UFNURStNT1FUXC9EaWtsZXRqXC9sZnBZMHNTaWsxNGtrb1pKU3g1ZlBycWVKaWpxa2I3TElpdWVlQWZaaUhxVTlqMVdJUXB4YkZHOFNZWVh0Mk1QanY5Z2lmSVJKKzRLRTJNeDVEXC9MWncxb3RTSG5kMVZDNG4zRjJtbnlNUGplY21CbE9qNmNoQTMrYmk1YVIrdmRXN1pWanlFc25BclwveXBWTEx1SzlUdz09IiwibWFjIjoiNmJiMjU4ZTRmYzFmZWM2YTk3MmRlZTMwMDAxN2I1NDYzMDE1MGYzMzJjMDlmM2Y5ZmJjMDJjMzBkZDE3ZDJlYyJ9
eyJpdiI6IlNucHJPNzREWEhHMmlYcnNoYWl0Wmc9PSIsInZhbHVlIjoiNEh0SEYxT3BySTNFSjExTmRzSWlXNVNLQ0hGY0dkTDU3dmtER2ZmWHZMa3JDRXNET2lCeU1iejB3TEduN0p3M05PY1paZlk1VmZaNGhMaVY4elRFZ3RjRUNMRGJSQjNmZElUWkRDZU4yckVqK0JcL3FleUpQdG04UkxxZHpYTmc4a1ZcL2NXcnlpSERERFh0Zm9XN0c4eGZpN3RTU3dFb0F0OU1SMitka3plRUlIb0hDaDRcL1FIamFuR2tIdVR6U25LUDNYWHpqVmppTEVwczRKXC9UTk1nZ1VQVm01YlAzMmE0ejdtOEl3bXRVcVE9IiwibWFjIjoiMmEzNjMxZTE2OGE5MDE3Mzg1NDkwNDRiYTUzNTU1YzNmYWE5MTBhNTgwYmMwZjY2YjY2NTcyM2I4MGZmYTg3YiJ9

             “Sao? Ý mày là nếu tao không quỳ xuống tự tát một trăm cái, thì mày còn dám mạnh tay với tao chắc?”

Ads
';
Advertisement
x