“Bốp!”
Tề Thanh Minh vừa khiêu khích xong, bàn tay của Diệp Thiên Tứ đã giáng thẳng vào mặt hắn!
Tề Thanh Minh xoay tròn tại chỗ như con vụ, quay hẳn hai vòng.
Mọi người xung quanh đều thấy rõ ràng, có hai chiếc răng bay khỏi miệng hắn.
Máu tươi từ kẽ tay Tề Thanh Minh rỉ ra.
Đôi mắt hắn như muốn giết người, hung hăng trừng Diệp Thiên Tứ:
“Mày dám tát vào mặt cậu đây?!”
“Là chính mày bảo tao tát.”
“Các vị đều nghe và thấy cả rồi đúng không? Chính hắn cầu xin tôi như thế, tôi đương nhiên phải thỏa mãn hắn, chẳng thể trách tôi được.”
Diệp Thiên Tứ giọng điệu thản nhiên, còn quay sang giải thích với mọi người xung quanh.
Tề Thanh Minh gào thét điên cuồng, vung nắm đấm lao về phía Diệp Thiên Tứ:
“Tao giết mày!”
“Bốp!”
Diệp Thiên Tứ lập tức chộp lấy cổ tay hắn, dứt khoát bẻ mạnh một cái.
“Rắc!”
Cổ tay Tề Thanh Minh lập tức bị bẻ gãy.
Tiếng xương gãy vang giòn tan, khiến đám người phía sau hắn biến sắc.
“Á á á!”
Tề Thanh Minh đau đớn quỳ rạp xuống đất, gào thét thảm thiết, giọng lạc cả đi:
“Lôi gia, mau giết chết thằng nhãi này cho tôi! Báo thù cho tôi!”
Người đàn ông mặt tròn râu ria, trông rất anh đại trong phim Hàn, mặt mày âm trầm bước lên, lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Tứ:
“Nhãi con, mày không nghe rõ à? Cậu ấy chính là công tử nhà họ Tề!”
“Thì sao?” Diệp Thiên Tứ khẽ nhướng mày.
“Biết rõ cậu ấy là công tử nhà họ Tề, mà mày dám công khai tát hắn, giờ còn bẻ gãy tay cậu ấy, mày chán sống rồi sao?”
Lôi gia mặt không biểu cảm nói, trong mắt gã, Diệp Thiên Tứ đã là một xác chết.
Khóe môi Diệp Thiên Tứ nhếch lên nụ cười lạnh:
“Nhà họ Tề đáng sợ lắm sao? Chưa biết chừng vài ngày nữa, nhà họ Tề sẽ không còn tồn tại.”
“Ngạo mạn quá rồi! Đã vậy, Lôi Hồng tao, trước tiên xử mày ngươi, rồi dâng lên nhà họ Tề lĩnh thưởng.”
Lôi gia dậm mạnh chân, như hổ xuống núi, hung hãn lao về phía Diệp Thiên Tứ.
Ngay lúc đó, một bóng người vội vàng chen vào giữa đám đông.
“Lôi Hồng, không thể động đến cậu ta.”
Người lên tiếng là một trung niên tầm năm mươi tuổi, mặt dài, mũi ưng, mặc bộ áo xám kiểu Trung Sơn.
Lôi Hồng liếc nhìn hắn, nhíu mày:
“Phạm Hùng? Không ở Võ quán Trấn Giang làm giáo đầu, lại đến đây xen vào việc của tôi sao?”
“Tôi cũng chẳng muốn lo chuyện của Lôi Hổ anh, nhưng tôi được người nhờ đến bảo vệ cậu nhóc này.”
Phạm Hùng quay sang nhìn Diệp Thiên Tứ, mặt mày cao ngạo:
“Cũng chẳng hiểu lão Tăng nghĩ gì, lại để một giáo đầu của võ quán như tôi bảo vệ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu?”
Trên mặt ông ta như viết đầy một trăm chữ “không cam lòng”, oán khí nặng nề.
Diệp Thiên Tứ điềm tĩnh:
“Tôi không cần ông bảo vệ, thực lực của ông cũng không xứng để bảo vệ tôi, ông có thể đi rồi.”
Đôi mắt Phạm Hùng trừng lớn, oán khí lập tức biến thành lửa giận.
“Cậu đánh công tử nhà họ Tề, lại đắc tội với Lôi Hổ – một trong Tứ hổ Thục Thành, nếu tôi không ra tay, hôm nay cậu chết chắc!”
“Chỉ nể mặt ông Đường, chứ nếu không, chỉ riêng câu nói vừa rồi, tôi đã dạy cho ngươi một trận!”
Ánh mắt Phạm Hùng đầy khinh miệt, hoàn toàn xem thường Diệp Thiên Tứ.
Ông ta quay sang Lôi Hồng:
“Lôi Hổ, tên này ngươi không thể động, chắc hắn có chút giao tình với ông Đường.”
Lôi Hồng thoáng do dự.
Nếu Diệp Thiên Tứ thực sự có quan hệ với ông Đường, thì ra tay với hắn cần phải cân nhắc.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất