“Yên tâm đi ông nội, bố con nhất định sẽ lấy được thiệp mời nhà họ Đường.”
“Không có gì bất ngờ, cả nhà ta đều sẽ được tham dự lễ bái sư của tướng quân Đường Quỳnh!”
Lâm Hạo vội vàng cam đoan.
Nghe lời hắn ta, cả nhà họ Lâm đều vui mừng khôn xiết.
Không ai chú ý đến việc Lâm Thanh Thiển đã kéo Diệp Thiên Tứ rời khỏi nhà họ Lâm.
“Thiên Tứ, em nhìn ra được, sức khỏe của ông nội cơ bản đã ổn, loạn trong giặc ngoài của nhà họ Lâm cũng gần như giải quyết xong, cảm ơn anh!”
“Sau này đừng khách sáo vậy nữa.”
“Hay là em mời anh một bữa cơm nhé?” Lâm Thanh Thiển dịu dàng mỉm cười.
“Được thôi, đi đâu nào?” Diệp Thiên Tứ cũng mỉm cười đáp.
Lâm Thanh Thiển nghĩ một lát rồi nói:
“Ngày mai nhà họ Đường mở tiệc ở khách sạn Long Tường, đó là khách sạn sáu sao duy nhất ở Thục Thành, em còn chưa từng đến bao giờ, chi bằng chúng ta đi ăn ở đó, cũng coi như tham quan trước.”
Diệp Thiên Tứ vui vẻ đồng ý.
Lâm Thanh Thiển lái xe, chạy thẳng đến khách sạn Long Tường.
Khách sạn Long Tường tọa lạc ngay trung tâm phồn hoa nhất của Thục Thành.
Tòa nhà có tổng cộng một trăm tầng, là khách sạn sáu sao duy nhất trong thành phố.
Vàng son lộng lẫy, xa hoa vô cùng!
Âm nhạc từ đài phun nước quanh bãi đỗ xe phun trào tự do theo dòng nước.
Người ra kẻ vào đều là bậc học thức, không có kẻ tầm thường.
Ngay cả nhân viên mở cửa cũng mặc vest thẳng thớm.
Diệp Thiên Tứ và Lâm Thanh Thiển bước vào khách sạn, khi đang chờ thang máy ở sảnh tầng một thì bên cạnh có một nhóm người đi qua, bảo vệ và nhân viên phục vụ đều đồng loạt cúi chào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, tướng mạo nghiêm nghị, bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, dung mạo cũng coi như ưa nhìn nhưng môi mỏng, nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt.
Cô gái vừa liếc mắt đã thấy Lâm Thanh Thiển, liền gọi to:
“Lâm Thanh Thiển!”
“Đường Kiều? Không phải cậu đi du học nước ngoài rồi sao?” Lâm Thanh Thiển hơi ngạc nhiên.
Cô và cô gái này từng là bạn cùng lớp, nhưng thân phận chênh lệch, nên qua lại không nhiều, quan hệ chỉ bình thường.
“Mới về được hai ngày, ngày mai chị họ tôi tổ chức tiệc bái sư ở đây, tôi và bố đến trước để chuẩn bị một chút, cậu sao lại ở đây?”
Đường Kiều tỏ vẻ kiêu ngạo.
Chỉ riêng thân phận cháu gái ruột của Đường Trấn Quốc cũng đủ để cô ta khoe khoang khắp nơi.
“Đây là chồng chưa cưới của tôi, Diệp Thiên Tứ, bọn mình đến đây ăn cơm.”
“Thiên Tứ, đây là bạn cùng lớp của em, Đường Kiều- cũng là tiểu công chúa nhà họ Đường, còn tướng quân Đường Quỳnh chính là chị họ ruột của cô ấy đó.”
Lâm Thanh Thiển giới thiệu.
Diệp Thiên Tứ bước lên trước, chủ động đưa tay ra:
“Xin chào.”
Đường Kiều liếc thấy anh bị tập tễnh, liền cau mày, mặt đầy sự chán ghét:
“Anh có thân phận gì mà cũng đòi bắt tay tôi?”
“Lâm Thanh Thiển, sao cậu lại tìm một tên què làm chồng chưa cưới? Buồn cười quá đi!”
“Nếu để người ta biết được, đường đường là người đứng đầu bảng mỹ nhân Thục Thành lại đi lấy một tên què, truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người cười rụng răng?”
“Chẳng lẽ hắn là con nhà tài phiệt nào đó, hay con trai nhà giàu có sao? Cậu nhắm vào tiền của hắn à? Nhưng tôi nhìn thế nào cũng chẳng giống người có tiền đâu!”
Đường Kiều khinh thường, không chỉ phớt lờ bàn tay đang đưa ra của Diệp Thiên Tứ, mà còn lớn tiếng mỉa mai anh và Lâm Thanh Thiển.
Hoàn toàn không để ý xung quanh có bao nhiêu người, đầy ác ý chế giễu.
Lông mày thanh tú của Lâm Thanh Thiển lập tức nhíu chặt.
Diệp Thiên Tứ thu tay lại, sắc mặt không đổi, bình thản nói:
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất