Lâm Thanh Thiển bất lực thừa nhận:
“Đúng là như vậy, nhưng lỗi không phải ở cháu và Thiên Tứ, là do Đường Kiều cô ta…”
“Đủ rồi!”
Lâm Trường Nhân tức giận vung tay, không chút nể tình cắt ngang lời cô.
Ông ta đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Thiển, lạnh lùng trách mắng:
“Thanh Thiển, cô làm tôi quá thất vọng! Cả nhà này cũng thất vọng vô cùng!”
“Cô có biết vì sự xúc phạm của cô và Diệp Thiên Tứ, mà nhà họ Đường đã nhắn không cho nhà họ Lâm ta tham dự tiệc bái sư của Tướng quân Đường Quỳnh không?!”
“Ngay cả khi tôi lấy danh nghĩa tổng giám đốc Tập đoàn Đông Lương ra, nhà họ Đường cũng không nể mặt, thẳng thừng từ chối!”
“May mà tôi đã hứa với nhà họ Đường một điều kiện, mới giành lại được tư cách tham dự tiệc bái sư cho nhà họ Lâm.”
Lâm Thanh Thiển thành thật xin lỗi:
“Bác cả, gây phiền phức lớn như vậy cho nhà họ Lâm là lỗi của cháu, bác cứ trách cháu là được, chuyện này không liên quan nhiều đến Thiên Tứ.”
Bên cạnh, lòng Diệp Thiên Tứ chợt ấm áp, không ngờ Lâm Thanh Thiển thà chịu mắng, cũng vẫn bảo vệ anh như vậy.
Anh thấy bóng dáng ba sư tỷ của mình trong cô.
Khi còn nhỏ, mỗi lần anh gây họa, bị Quỷ Thủ trừng phạt, thì ba sư tỷ cũng đều che chở cho anh như thế.
“Thanh Thiển.”
Lâm Hạo bước ra, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt:
“Cô có biết điều kiện mà cha tôi đã hứa với nhà họ Đường là gì không?”
“Đã hứa cái gì?”
Lâm Thanh Thiển nhíu mày hỏi.
Khóe miệng Lâm Hạo nhếch lên, hừ lạnh:
“Đường Vân Hào và Đường Kiều lửa giận khó dập, vẫn muốn làm khó nhà họ Lâm. Cha tôi bất đắc dĩ mới phải hứa với họ, gạch tên ba người nhà các người khỏi gia phả họ Lâm!”
“Đuổi các người ra khỏi nhà họ Lâm!”
Nghe xong, Lâm Thanh Thiển sững sờ tại chỗ, kinh ngạc trừng mắt nhìn, quay đầu về phía cha mẹ.
Mẹ là Trịnh Mai thì đầy oán khí đứng ngay cửa.
Cha là Lâm Trường Lễ thì ủ rũ, trốn ở một góc.
Rõ ràng, bọn họ sớm đã biết rồi.
Hít sâu một hơi, Lâm Thanh Thiển nhíu mày nhìn Lâm Trường Nhân:
“Bác cả, chuyện này là lỗi của cháu, bác chỉ cần gạch tên một mình cháu khỏi gia phả là được, cháu không oán trách gì hết, sao lại liên lụy cha mẹ cháu?”
Lâm Trường Nhân hừ một tiếng, mặt không biểu cảm:
“Đây là ý tứ và chỉ thị ngầm của tổng giám đốc Đường Vân Hào, tôi cũng chẳng còn cách nào.”
“Vì lợi ích chung của nhà họ Lâm, tôi chỉ có thể làm theo lời người tôi thôi!”
“Được rồi, chuyện đã nói rõ rồi, ba người nhà các người đi đi!”
Lâm Thanh Thiển tức đến mức cắn chặt môi.
“Làm tổng giám đốc Tập đoàn Đông Lương rồi quả nhiên khác hẳn, khí thế mạnh lên, nói năng cũng cứng cỏi, ngay cả thủ đoạn qua cầu rút ván cũng học được.”
“Lâm Trường Nhân, đừng quên ông làm tổng giám đốc Đông Lương là nhờ ai.”
Diệp Thiên Tứ nhàn nhạt lên tiếng.
Anh mà im lặng thì thôi, vừa mở miệng lập tức khiến cả đám nhà họ Lâm công kích.
“Diệp Thiên Tứ, anh im đi! Chẳng phải chỉ vì anh giới thiệu bác cả tôi với Phùng Hải thôi sao? Không có anh giới thiệu, bác cả tôi cũng tự làm tổng giám đốc Tập đoàn Đông Lương được!”
“Đúng vậy, với năng lực của bác cả, đừng nói tổng giám đốc Đông Lương, cho dù làm tổng giám đốc Khách sạn Long Tường cũng thừa sức!”
“Diệp Thiên Tứ, chẳng phải vì anh bôi nhọ Đường Kiều, đắc tội với cô ta và Đường Vân Hào, nhà họ Lâm mới bị liên lụy sao?”
“Lúc nãy bác cả còn lấy danh nghĩa tổng giám đốc Đông Lương gọi cho Đường Vân Hào, kết quả bị mắng cho thê thảm. Vì nhà họ Lâm, bác cả chỉ có thể bỏ quân giữ xe! Đuổi gia đình Lâm Thanh Thiển ra ngoài! Còn anh, cùng bọn họ cút khỏi đây luôn đi!”
“Đúng! Cút khỏi nhà họ Lâm!”
……
Đám người nhà họ Lâm nhao nhao hùa theo.
Lâm Trường Nhân nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tứ, lạnh giọng:
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất