Lâm Thanh Thiển khẽ nhíu mày liễu, không khách khí quát lạnh:
“Vi Vi, dù sao cha tôi cũng là chú ba của cô. Cô mỉa mai cha tôi như vậy, đúng là vừa vô lễ vừa vô giáo dục!”
Lâm Hạo lập tức phụ họa, ngạo nghễ nói:
“Lâm Thanh Thiển, cô nói ai vô giáo dục? Nhà tôi còn biết giữ đại cục hơn nhà cô nhiều! Ít ra chúng tôi biết đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu!”
“Khác với cô, vì một thằng què mà nhất quyết giữ hôn ước, thật nực cười!”
Lâm Vi Vi đảo mắt, đầy khinh miệt châm chọc:
“Lâm Thanh Thiển, trí nhớ cô kém quá rồi đấy? Hôm qua cả nhà cô đã bị cha tao đuổi khỏi nhà họ Lâm, xóa khỏi gia phả rồi còn gì!”
“Cha gì chứ? Trong mắt tôi, cha cô chỉ là một kẻ vô dụng, hèn nhát nhất!”
“Bốp!”
Vừa dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt cô ta.
Lâm Vi Vi chỉ thấy hoa mắt, hoàn toàn không kịp nhìn rõ ai ra tay.
Cô ta ôm mặt, theo phản xạ nhìn sang Diệp Thiên Tứ:
“Là anh đánh tôi?”
Ở đây, chỉ có Diệp Thiên Tứ dám động thủ.
Khóe môi Diệp Thiên Tứ cong lên nụ cười lạnh:
“Lâm Vi Vi, tôi quên nói với cô. Cô sỉ nhục cha vợ tôi thì cũng như sỉ nhục Thanh Thiển. Mày nói bậy 1 câu, cô phải ăn một cái tát.”
Lâm Vi Vi nghiến răng, trừng mắt với anh:
“Anh liên tục đánh tôi, thật sự cho rằng tôi dễ bắt nạt à?”
“Đây là yến tiệc nhà họ Đường, có gan thì anh đánh thêm cái nữa xem! Tôi không tin anh dám…”
“Bốp!”
Câu nói khích tướng còn chưa dứt, Diệp Thiên Tứ đã vung tay tát thêm một cái.
“Như ý cô!” Giọng Diệp Thiên Tứ lạnh lùng.
Lâm Vi Vi lập tức gào to:
“Người đâu, có kẻ gây rối! Có người muốn phá tiệc bái sư của nhà họ Đường!”
Nghe cô ta hô hoán, Đường Kiều đang đón khách không xa lập tức dẫn người đi tới.
Rõ ràng Lâm Vi Vi quen biết Đường Kiều. Cô ta ôm mặt, đầy căm hận mách lẻo:
“Cô Đường, bọn tôi đến dự tiệc bái sư của tướng quân Đường Quỳnh, vậy mà còn chưa vào đến cửa khách sạn đã bị tên Diệp Thiên Tứ này đánh!”
“Hôm qua cha tôi nghe theo lời cô, đuổi cả nhà hắn và Lâm Thanh Thiển ra khỏi nhà họ Lâm rồi!”
“Hắn ôm hận trong lòng, cố ý đến đây đánh chúng tôi, gây sự, muốn phá hỏng yến tiệc của nhà họ Đường các người!”
Không thể phủ nhận, mấy câu thổi gió châm lửa này của cô ta nói rất khéo.
Đường Kiều lập tức lạnh mặt, trừng thẳng Diệp Thiên Tứ:
“Dám đến khách sạn Long Tường gây chuyện, anh là kẻ đầu tiên ở Thục Thành đấy!”
“Xem ra hôm qua bị đuổi đi, anh vẫn chưa cam lòng, còn dám mò đến đây?”
Diệp Thiên Tứ bình thản nói:
“Tại sao tôi lại không dám đến?”
“Nếu tôi không đến, yến tiệc của nhà họ Đường các người hôm nay cũng chẳng có lý do gì để tổ chức cả.”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao!
Mọi người đều trợn mắt kinh ngạc, chen nhau lại gần, muốn nhìn xem kẻ nào dám cuồng ngôn đến vậy!
“Không có anh thì yến tiệc nhà họ Đường không cần tổ chức?”
“Ha, một thằng què hôi hám thì là cái thá gì! Dám ngông cuồng thế à?”
Đường Kiều khinh miệt nhìn Diệp Thiên Tứ, đầy kiêu ngạo.
Diệp Thiên Tứ lạnh giọng:
“Cha mẹ cô không dạy cô cách nói chuyện à? Đường Trấn Quốc không dạy cô cách tiếp khách à?”
Đường Kiều trừng mắt, giọng điệu ngang ngược:
“Anh cũng xứng nhắc đến cha mẹ tôi? Cũng dám trực tiếp gọi thẳng tên ông nội tơi? Tôi thấy cái miệng anh đáng ăn vả lắm rồi!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất