“Cô này chắc não có vấn đề, chọn ai không chọn lại chọn thằng què!” 

 

“Vì nó mà bị gia tộc ruồng bỏ, đáng đời!” 

 

… 

 

Trần Khải còn lấy điện thoại chụp hình, gửi cho Lâm Vi Vi, hí hửng nhắn: 

 

“Bé yêu, xem anh dội cả rượu đỏ lên đầu thằng què, nó chẳng dám hé răng!” 

 

“Khách khứa đều đang cười nhạo nó, mặt mũi nó mất sạch rồi! Haha!” 

 

Vi Vi trả lời ngay: 

 

“Ông xã giỏi quá!” 

 

Trần Khải đang định nhắn tiếp thì bỗng thấy tay trống không—điện thoại đã bị Diệp Thiên Tứ giật mất. 

 

Nhìn đoạn chat, Thiên Tứ lạnh giọng: 

 

“Hèn chi mày cố tình gây chuyện, thì ra là Lâm Vi Vi sai khiến.” 

 

“Thì sao?!” Trần Khải ngông nghênh đáp. 

 

Thiên Tứ thoáng thấy Lương Phong trong đám đông, khóe môi khẽ nhếch: 

 

“Trần Khải, chẳng phải mày bảo tao coi tướng cho mày sao? Được, tao xem ngay đây.” 

 

Trần Khải cười khẩy: 

 

“Rồi, coi thử mày giở trò gì!” 

 

Thiên Tứ nhìn kỹ hắn, giả vờ kinh ngạc: 

 

“Xong rồi, tiêu rồi!” 

 

Trần Khải nổi giận: 

 

“Đừng làm trò bịp bợm! Nói thẳng đi!” 

 

Thiên Tứ thở dài: 

 

“Nói ra mày cũng chẳng tin.” 

 

“Phải nói! Tao ra lệnh mày phải nói!” 

 

“Được thôi. Mày và Lâm Vi Vi không có duyên phu thê, cô ta vốn chẳng yêu mày.” 

 

“Bậy bạ!” 

 

Trần Khải trừng mắt: 

 

“Đám cưới đã định ngày, tao là người cô ấy yêu nhất!” 

 

Thiên Tứ lắc đầu, giơ ngón tay: 

 

“Người Vi Vi yêu đang ở đây, hơn nữa trong bụng cô ta còn có con của người đó, tiếc là không phải của mày.” 

 

Cả sảnh rúng động! 

 

Mọi người nhao nhao nhìn quanh, muốn biết kẻ đó là ai. 

 

Nếu lời này là thật, thì Trần Khải chẳng những bị cắm sừng mà còn thành trò cười thiên hạ. 

 

Trần Khải đỏ bừng mặt, gào lên: 

 

“Láo! Vi Vi không đời nào phản bội tao!” 

 

Thiên Tứ chỉ thẳng: 

 

“Sế Lương, hợp đồng với nhà họ Lâm ông ký kiểu gì, sao không ra đây nói rõ?” 

 

Lương Phong nghe thế, sắc mặt biến đổi, định lén bỏ đi. 

 

Thiên Tứ vọt ra chặn sau lưng, vẽ bùa “Mê Hồn” đập lên người hắn. 

 

Ngay lập tức, Lương Phong ngơ ngác, giọng vô thức bật ra: 

 

“Hôm đó Lâm Vi Vi đến bàn chuyện hợp đồng đầu tư, tôi thấy cô ta có chút nhan sắc, liền đặt điều kiện. Cô ta đồng ý ngay.” 

 

“Trong điện thoại tôi còn giữ toàn bộ video và cả trăm tấm ảnh.” 

 

Hắn rút máy mở video, bật loa lớn: 

 

“Anh Phong, nhanh lên đi, bạn trai em Trần Khải đang chờ dưới lầu.” 

 

“Còn hối? Muốn ký hợp đồng hay không?” 

 

“Tất nhiên phải ký, Vi Vi yêu anh chết đi được, Vi Vi chỉ yêu mình anh thôi!” 

 

“Nếu yêu vậy thì sinh cho anh một đứa con nhé?” 

 

“Chỉ cần ký được hợp đồng, Vi Vi nguyện sinh con cho anh!” 

 

… 

 

Âm thanh dâm loạn vang vọng khắp hội trường. 

 

Mọi người trợn mắt, thì thầm: 

 

“Trời ơi, sốc thật!” 

 

“Hóa ra vợ chưa cưới của Trần Khải bị người khác chơi rồi? Nhục quá!” 

 

“Còn hả hê chê cười người khác, té ra chính hắn mới là thằng hề!” 

 

… 

 

Trần Khải điên cuồng lao lên cướp điện thoại, nhưng video và ảnh đã quá rõ ràng. 

 

Khuôn mặt Vi Vi hiện lên rành rành, biểu cảm sung sướng không thể chối cãi. 

 

Hắn gào rú, đập nát điện thoại, rồi lao đến đấm Thiên Tứ: 

eyJpdiI6Im9POUlFK2w4eUJPczBTeVpGSzdGSGc9PSIsInZhbHVlIjoiOU9TTDBLdHJHM1EyUURtdEpKckN5OFlJXC9BemxDNUVVYVR1c2FHdDF5MytiWWxaK2twY1B4WHdRMEtLdytWOHkiLCJtYWMiOiJiYTViYmZjMjY5NDQ3ZWNiYjYxYzkzOGQ1MDU4OWIxMzVhZDRmMTQ5NWFlMWVjMTc3YjZhNDg1MTJlNDM3NGRkIn0=
eyJpdiI6Ill3RE9BUlEzYXdQVnZ0MDFicTRGeEE9PSIsInZhbHVlIjoieG1UZlVGZFQwMkx2VmNMNE5CdldoZW1YMCtxWHdjWXFhTVpqNlNCaE52ZG1ERUJPOTNYRGZOZFlTTFdpMFUyQVlcL21UQ05MUDUrcFNBaEtIUjNSUDhKb2Q4cFwvcXFrMUtoZ09Pd3Z3RFEwaWVHa2pMbnh3NHpYZ2dtKzFHcnU1SENoQ01idkw5cnBPVWYyZm00SGxJQVhUdGRVUDRZakNSTzA2TTdjSmp1blZBcWdpVDhpUEtyWUVCU0RZTEd5UGNadkJtV3ZJRnZpaGRqdGtOSk83byt3PT0iLCJtYWMiOiJkNzBhMThiZTFiNmQwYzJiMGYzMGY0ZWUwZTczMWZmMTFhYmY5MzI4NmU5NThlMDMzNGMxNmE1NmI5ZTI3OGI3In0=

“Bốp!”

Ads
';
Advertisement
x