Hắn nhìn Đường Quỳnh, cô ta bước lên một bước, ánh mắt lạnh băng: 

 

“Anh không giống kẻ điên. Tôi muốn biết, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà dám ngông cuồng như vậy?” 

 

Cô ta chỉ tay về phía đài bái sư: 

 

“Hôm nay là buổi lễ bái sư của tôi. Sư phụ tôi sắp đến rồi, tôi không muốn gây thêm chuyện. Tôi cho anhcơ hội cuối cùng – chỉ cần xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua.” 

 

Trên đài, một chiếc ghế thái sư bằng gỗ hoàng hoa lê đang yên lặng chờ đợi chủ nhân của nó. 

 

Diệp Thiên Tứ khẽ nheo mắt, mỉm cười: 

 

“Muốn biết tôi dựa vào đâu sao?” 

 

Đường Quỳnh gật đầu, mặt lạnh như sương. 

 

Anh nhếch môi, thản nhiên bước lên đài bái sư. 

 

“Khoan… hắn định làm gì vậy?” 

 

“Chẳng lẽ muốn ngồi lên đài bái sư?” 

 

“Hắn điên rồi sao? Đó là chỗ dành cho sư tôn của Quỳnh tướng quân! Một kẻ què như hắn cũng dám bước lên?” 

 

“Điên thật rồi! Thằng này chắc chắn điên!” 

 

Trong tiếng kinh hô, Diệp Thiên Tứ đã đặt tay lên ghế thái sư. 

 

Đường Quỳnh híp mắt, sát khí bùng nổ: 

 

“Đó là vị trí của sư tôn tôi. Nếu anh dám ngồi xuống, tôi sẽ giết anh ngay lập tức!” 

 

Nhưng Diệp Thiên Tứ chỉ mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống ghế, bình thản đến mức khiến mọi người nghẹt thở. 

 

Anh khoát tay: 

 

“Đường Quỳnh, quỳ xuống bái sư đi.” 

 

“Ầm!” 

 

Cả hội trường nổ tung! 

 

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, như thể có thể nuốt trọn cả quả trứng gà. 

 

Không khí lặng ngắt, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy. 

 

Ai nấy đều nhìn Diệp Thiên Tứ với ánh mắt không thể tin nổi. 

 

“Hắn… bảo Đường Quỳnh quỳ xuống bái sư?!” 

 

“Điên thật rồi! Từ đâu ra một thằng điên dám để Quỳnh tướng quân bái hắn làm thầy?” 

 

“Một kẻ què mà dám nói lời điên cuồng như vậy? Tôi muốn xông lên tát cho hắn tỉnh ra quá!” 

 

… 

 

Sau khoảnh khắc im lặng là tiếng bàn tán giận dữ dâng lên cuồn cuộn. 

 

Đường Vân Hào tức giận gào to: 

 

“Diệp Thiên Tứ, mahyf muốn chết! Quỳnh, không cần nhẫn nhịn nữa, ra tay đi! Có chuyện gì chú chịu trách nhiệm!” 

 

Đường Quỳnh cũng lạnh mặt, sải bước tới, chuẩn bị động thủ. 

 

“Dừng tay!” 

 

Một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang vọng. 

 

Gia chủ Nhà họ Đường – Đường Trấn Quốc – dẫn người bước nhanh vào đại sảnh! 

 

---

Khách khứa đứng xem tự động dạt qua, Đường Trấn Quốc dẫn người bước thẳng vào giữa sảnh. 

 

Ông vừa định mở miệng, Trần Khải đã bò lổm ngổm đến chân Đường Trấn Quốc, vừa dập đầu vừa kêu khóc than thở: "Đường lão gia, xin ông đứng ra phân xử cho tôi!" 

 

"Tên họ Diệp kia đánh bay răng cửa của tôi. Tôi còn cảnh cáo hắn rồi, hôm nay là tiệc bái sư của cháu gái ông, là yến tiệc của nhà họ Đường; vậy mà hắn chẳng coi nhà họ Đường ra gì, cố ý đánh tôi, phá đám buổi tiệc của  Quỳnh tướng quân, làm nhà họ Đường mất mặt." 

 

"Đường lão gia, nhất định phải trừng phạt thật nặng tên họ Diệp đó cho tôi!" 

 

Đường Trấn Quốc hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Trần Khải: "Vừa rồi cậu có phải cố ý sỉ nhục Diệp tiên sinh, còn đổ rượu vang lên đầu ngài không?" 

 

Mặt Trần Khải chợt cứng lại: "Đường lão gia, tôi… tôi nói thật mà. Diệp Thiên Tứ vốn là thằng què, lại còn thích giả làm thầy bói đi xem tướng lừa người." 

eyJpdiI6IlAyXC9KcjFkNnprMDl6K1FiWU1RSElnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhQTjE5aTRmUllGSU5ybm5lN1wvajZDRmpHc0xxcGVsdWhmVVo3TTIxVmpiS0ZqSlFFSVRYV0k1MjFNUUNNekYyIiwibWFjIjoiYjEzYjM3MmViNDhkZjFjYTQ1ZGMzNTRmZjJlNmY3Y2EwNWMzYmY2NjM5Y2M1ODAyMWNiNDBhYTgyOTNmZjgyMyJ9
eyJpdiI6InhsdnVvMGJtajZiS3ZZdjRxdDhcL093PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ing1UUpBWHpiSVVQbEVPTjBPSWxqVkJsaTQ1WDFNamZpVFhNdjlUMzJwMytzNUlFVUx1cjZneksrNUVpWlByQWtrZFkxQmRUXC9BVEtiNVM1TGNWeDQ0ZUlub3FaVUVYNVRvcGR3WG1CNnMyZVdhMmpcL3lvMTBWb3dUM0x3SFwvNkxQaVQ3ckZ2VElqcmdRR0VWOVhBVGJON0g0MnZXbzhhTGpLaTJ5Rk5CbzRaV2sxVUJsK0U3OEFPWW9pY0oxMk5RNDRhbUE2R1pnRkYrOUEzRU5iOW5Tbmdxa29VT0tiSzQ3SUo2MHdwY2t4ZXc9IiwibWFjIjoiMWY1ZWNiNGNiY2Y4NWYzMGExYmE5YmY0NzExYTE4NWM3NWIxZTg4YjExN2UyNmYyM2VhZDE2NmE2OTBhODhkNyJ9

"Người đâu, xách ngược thằng chó không biết điều này dìm xuống bể cá! Cho nó nếm mùi bị dìm nước!"

Ads
';
Advertisement
x