Đường Vân Hào ôm má, mắt đỏ ngầu, cố nén cơn giận. 

 

 

Đường Trấn Quốc không đáp, hầm hầm phất tay: "Ta tuyên bố: lập tức cách chức tổng giám đốc khách sạn Long Tường của Đường Vân Hào! Thu hồi toàn bộ chức vụ! Cắt hết mọi lương bổng!" 

 

"Kéo xuống! Thi hành gia pháp!" 

 

Trong nhà họ Đường, Đường Trấn Quốc là chủ tuyệt đối! 

 

Lệnh của ông chính là thánh chỉ! 

 

Vài vệ sĩ áo đen lập tức xông lên, chẳng cần biết Đường Vân Hào là ai, bẻ quặt hai tay, áp giải đi ngay! 

 

Cả đại sảnh im phăng phắc, không ai dám hó hé, đồng loạt nhìn Đường Trấn Quốc đầy hoang mang. 

 

Không ai hiểu Đường Trấn Quốc bị làm sao mà nỡ trừng phạt cả vệ sĩ lẫn con ruột, chỉ để lấy lòng Diệp Thiên Tứ - kẻ vừa gây rối ngay trong yến tiệc nhà họ Đường. 

 

Lúc này, Diệp Thiên Tứ vẫn ung dung ngồi trên ghế thái sư. 

 

Đường Trấn Quốc bước lên, bảo Đường Quỳnh đang đứng ngây người: "Quỳnh Nhi, mau quỳ xuống trước ngài Diệp!" 

 

Nghe vậy, không chỉ Đường Quỳnh sững lại, mà khách khứa xung quanh càng thêm chấn động. 

 

Cả sảnh ồ lên kinh hãi! 

 

"Đường lão gia rốt cuộc bị gì thế?" 

 

"Đúng đó, khó hiểu thật. Phạt Lê Xung, rồi phạt cả tổng giám đốc Đường Vân Hào còn tạm chấp nhận, chứ sao còn bắt Quỳnh tướng quân quỳ trước thằng họ Diệp kia?" 

 

"Chắc uống nhầm thuốc rồi? Hay lẩm cẩm tuổi già?" 

 

"Có khi lú lẫn thật rồi!" 

 

"Suỵt, nhỏ thôi, để Đường lão gia nghe thấy là toi đời đấy!" 

 

Khách khứa không nhịn được xì xào bàn tán. 

 

Đường Quỳnh khẽ nhíu cặp mày thanh tú, nghi hoặc: "Ông nội, chẳng phải ông nói sư tôn của cháu là môn chủ Thiên Môn sao?" 

 

"Người này trẻ măng, tướng mạo tầm thường, tuyệt đối không phải môn chủ Thiên Môn. Sao ông bắt cháu quỳ trước hắn?" 

 

Liếc Diệp Thiên Tứ một cái, Đường Trấn Quốc trầm giọng: "Vì sư tôn của cháu chính là sư phụ của Diệp tiên sinh này." 

 

"Diệp tiên sinh thay sư phụ thu cháu nhập môn. Cháu quỳ ngài ấy cũng là quỳ sư tôn của cháu - môn chủ Thiên Môn." 

 

Đường Quỳnh nhướng mày liễu, lộ vẻ kinh ngạc, lại quan sát kỹ Diệp Thiên Tứ trên ghế thái sư. 

 

Cô hừ một tiếng, bướng bỉnh: "Ông nội, người này ngạo mạn phù phiếm, hành xử trái khoáy, cháu tuyệt đối không bái hắn!" 

 

"Sư tôn đã không đến, thì Đường Quỳnh này không bái sư!" 

 

Diệp Thiên Tứ thản nhiên nhìn cô: "Cô thật sự không bái?" 

 

"Tôi dựa vào cái gì phải bái anh?" Đường Quỳnh ngẩng cao đầu. 

 

Anh khẽ ngoắc tay gọi cô. 

 

Diệp Thiên Tứ mấp máy môi, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Dựa vào việc tôi chính là người đã chữa khỏi thứ Ngũ Trùng Đoạt Hồn Cổ trong người cô." 

 

"Dựa vào việc tôi biết kẻ làm cô bị thương thuộc môn phái nào, từ đâu đến." 

 

"Dựa vào việc tôi có thể giúp cô trong vòng bảy ngày đặt chân vào cảnh giới Tông Sư." 

 

Đường Quỳnh trợn tròn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tứ, rồi lại nghi hoặc liếc ông nội. 

 

Đường Trấn Quốc nghiêm nghị gật đầu. 

 

"Không ngờ người cứu mạng mình lại chính là Diệp Thiên Tứ!" 

 

"Bảo sao ông nội không chút nể nang mà trừng phạt Lê Xung và nhị thúc, xem ra ông biết hết cả rồi!" 

 

"Nhưng rốt cuộc anh ta là ai mà dám hứa sẽ giúp mình đặt chân vào cảnh giới Tông Sư trong bảy ngày? Chẳng lẽ anh ta…" 

 

Đường Quỳnh thầm nghĩ. 

 

Cô hít sâu một hơi, bước lên bục bái sư, nghiêm trang quỳ xuống lạy! 

 

"Bịch!" 

eyJpdiI6InQrdEZrS0dOdndadVI3RnpDamo0S0E9PSIsInZhbHVlIjoicVVqblVBdkZkMzJqMitWVlJTZnY1WUlMSkllSitRN1hrZFFLRk1KanNkRjRtcUF2aWVFb20yKyszc2JTaHJwZGVDdiszVnhcLzlWZHVQcllSbmJWUmE1UEtnOWlFNTRWb0ErQjVMT1JZalEra1RtU3JrZjZQbm5oQ2lmcVFnS2haazRIOXVxOFphQmlxaDVsalBUQWtrZ3R0RGRNYkhJcHNISUFPRjRJTVwvdkJZOEEwdzdmYmFcL0laa3dpbGY5RUFMaU5uUUdOWTM3M20yUUpnY1QxaERLQT09IiwibWFjIjoiOTljYmNmZDQwMWY1ZmMwNzM0ZGI5YTMyYzRkNjY4ODA2OWUxODJmYzY0NGJlNmYxODljNjExMTE5N2RlYzU0OCJ9
eyJpdiI6IlBZOTlmUlVJNGNNQ2VtcklxSFdzZUE9PSIsInZhbHVlIjoiU0dWMTM5V0dNUW01K2dGaDJQRmRnTzVDRVhDdjdtWFN2NnNPWHFVZVBjVmdFd2NERjlSZ1wvZTBEU21VdVkxeXAiLCJtYWMiOiI5ZTU0ODQzNzU5OWM3MTQyYzZhNjU0NjMzYjFiMWM4YmQzMmQwYTBlNzdjNmRlNmZiYzY2MzY5MjUwMTE0ODIzIn0=

"Cái quái gì vậy? Tướng quân Đường Quỳnh thật sự quỳ trước thằng nhóc này sao?" 

Ads
';
Advertisement
x