"Nhà họ Tề trọng võ, mỗi công tử nhà họ Tề đều có sư phụ dạy luyện võ, không biết sư phụ của Tề Thanh Minh là ai."
"Nghe nói là một nhân vật lớn trong giới."
"Hình như là đường chủ Trung Nghĩa Đường, ông Viên."
"Gì cơ? Ông Viên! Thật hay giả vậy?!"
"Đại ca Tam Long, then chốt của Trung Nghĩa Đường - ông Viên! Trời ạ, hóa ra Tề Thanh Minh là đệ tử của ông ấy!"
"Ông Viên đứng đầu Tam Long ở Thục Thành, tính tình nóng như lửa; đệ tử của ông ta bị đánh gãy cả tay chân, ắt ông ta sẽ đánh gãy tay chân gia chủ nhà họ Lương và vị đại sư họ Diệp kia."
…
Mọi người xung quanh không ngớt ố á.
Lương Hiển Vinh nghe thấy, sắc mặt bất giác đổi, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
Do dự mấy giây, ông ôm quyền với Diệp Thiên Tứ, giọng trầm nói: "Diệp đại sư, ngài với cô Lâm mau rời khỏi đây đi."
"Tại sao?"
Diệp Thiên Tứ thản nhiên hỏi.
Lương Hiển Vinh lúng túng: "Ngài cũng nghe rồi, sư phụ của Tề Thanh Minh là đại ca Tam Long của thế giới ngầm Thục Thành, Trấn Giang Long - ông Viên."
"Ông Viên không chỉ là đại ca Tam Long, mà còn là 'hoàng đế' của thế giới ngầm Thục Thành, đường chủ Trung Nghĩa Đường, dưới tay có mấy trăm anh em, đến cả Đường lão gia cũng phải kiêng nể đôi phần."
"Tôi có mất mặt, bỏ ra ít tiền của, biết đâu còn giữ được đường sống, nhưng ngài thì khác."
"Ngài là người lạ mặt, ông Viên mà tới, ngài khó mà rời khỏi đây được! Ngài với cô Lâm mau rời đi đi."
Ông hạ giọng giục.
Nghe ra, ông ta đã bắt đầu hoảng.
Trên xe lăn, Tề Thanh Minh nghiến răng gào lên: "Thằng họ Diệp, chẳng phải mày la ó đòi diệt nhà họ Tề tao sao? Có gan thì đừng chạy!"
"Lương Hiển Vinh, nếu dám để thằng què họ Diệp chuồn, tao cho cả nhà mày gặp đại họa!"
Lương Hiển Vinh khó xử, lòng rối như tơ vò.
Diệp Thiên Tứ mỉm cười vỗ vai ông ta: "Ông chủ Lương, có tôi ở đây, ông hoảng gì chứ?"
"Chắc ông cũng chưa ăn nhỉ, ngồi ăn cùng tôi với Thanh Thiển chút nhé?"
Nói rồi, Diệp Thiên Tứ bảo Phùng Hải: "Quản gia Phùng, bảo khách xung quanh lùi ra, dọn dẹp chỗ này, bày một bàn, mang vài món lên."
Phùng Hải liếc nhìn Lương Hiển Vinh.
Vốn đã rối trí, nhưng thấy Diệp Thiên Tứ ung dung như không, trong lòng ông ta lại vững hơn đôi chút.
"Diệp đại sư bình tĩnh thế này, chẳng lẽ còn có lá bài tẩy?"
Ông ta nghĩ bụng, rồi phất tay bảo Phùng Hải làm theo.
Khách đứng xem đều lùi ra sau, trước mặt Diệp Thiên Tứ bày một chiếc bàn, phục vụ bưng lên mấy món đặc sắc.
Anh kéo Lâm Thanh Thiển ngồi xuống, gắp một miếng cá tươi ngọt đặt vào đĩa của cô.
"Thanh Thiển, ăn đi."
Lâm Thanh Thiển khẽ chau mày, hơi căng thẳng: "Tình hình thế này, em sao nuốt nổi?"
"Thiên Tứ, em cũng nghe tiếng ông Viên rồi, ở Thục Thành mấy ai dám đụng đến ông ta đâu, hay là… mình đi đi."
Diệp Thiên Tứ mỉm cười, điềm đạm: "Có anh ở đây, em đừng sợ, không sao đâu."
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh, tim cô vẫn cứ treo lơ lửng, chẳng sao thả lỏng nổi.
Trước mặt toàn món ngon, bụng réo ùng ục mà cô chẳng có chút khẩu vị nào.
Lương Hiển Vinh đứng bên cạnh, đừng nói bồi ăn, đến ngồi còn ngồi không yên, chỉ sợ vỡ mật.
Dù gì thì ông ta sắp phải đối mặt với cơn thịnh nộ của 'hoàng đế' giới ngầm Thục Thành; lỡ Diệp Thiên Tứ không có át chủ bài, không đấu lại ông Viên, thì đúng là tai họa giáng đầu!
Chỉ có anh là vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế, thong thả thưởng thức món ngon trên bàn.
"Ừm! Phải nói, ông chủ Lương, món ở Tử Khí Phủ của ông, đúng là ngon thật!"
Anh còn tranh thủ khen một câu.
"Ông Viên sắp tới nơi rồi, vậy mà hắn vẫn thản nhiên bày bàn ăn trước mặt mọi người? Không biết sợ à?"
"Hắn cố tình ra vẻ ta đây, có át chủ bài? Hay đầu óc có vấn đề thật?"
"Ra vẻ cái nỗi gì! Tôi thấy hắn biết chẳng sống được bao lâu nên mới gọi một bàn, ăn no bữa cuối trước khi chết."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất