"Lại còn là truyền âm nhập mật!"
Viên Trung Hoàng tròn mắt kinh hãi.
Trên đời này, không một võ đạo Tông Sư nào biết truyền âm nhập mật.
Diệp Thiên Tứ lại làm được, tức là anh đã vượt xa cảnh giới Tông Sư!
Ánh mắt Viên Trung Hoàng nhìn Diệp Thiên Tứ hoàn toàn thay đổi-
Vừa kính nể vừa khiếp sợ!
Bộp!
Viên Trung Hoàng không còn do dự, trán dập thẳng xuống nền, cung kính nói: "Vừa rồi Viên Trung Hoàng mạo phạm nhiều điều, xin Diệp tiên sinh cứ trách phạt!"
Đại sảnh Tử Khí Phủ im phăng phắc như chết!
"Trời ơi, vị Diệp đại sư này rốt cuộc là nhân vật gì vậy? Ngay cả ông Viên cũng quỳ trước mặt anh ta!"
"Sao ông Viên lại quỳ, còn cung kính như thế? Nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi!"
"Chẳng lẽ người này là nhân vật máu mặt?"
"Tôi thấy ông Viên này là giả ấy chứ? Nếu thật là ông Viên, sao có thể quỳ trước một tên què?"
"Giả cái con khỉ! Mở to mắt chó của mày ra mà nhìn, đó chính là Trấn Giang Long - ông Viên!"
…
Sau mấy giây chết lặng, mới lại vang lên tiếng xì xào và ai nấy mới ào ào thở dốc.
Mọi người đều bị dọa sững, nhiều kẻ vừa nãy quên cả thở.
Nhìn Viên Trung Hoàng đang quỳ sụp không dám ngẩng đầu, Diệp Thiên Tứ hài lòng khẽ gật đầu.
Anh biết, Viên Trung Hoàng cũng như Đường Trấn Quốc, đã hoàn toàn quy phục dưới trướng anh.
Diệp Thiên Tứ mỉm cười nhạt, khẽ nâng tay: "Đứng dậy rồi hẵng nói."
Viên Trung Hoàng lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh không thể cưỡng lại dâng lên từ dưới đầu gối, tựa như Diệp Thiên Tứ đích thân kéo ông đứng dậy vậy.
"Đa tạ Diệp tiên sinh độ lượng!"
Ánh mắt Viên Trung Hoàng càng thêm cung kính, chắp tay cúi đầu: "Tôi, Viên Trung Hoàng, nhất định không quên tâm nguyện ban đầu, xin Diệp tiên sinh yên tâm."
Câu này đã thể hiện thẳng thắn lập trường của ông.
Diệp Thiên Tứ mỉm cười gật đầu, chỉ Tề Thanh Minh, hỏi: "Đây là đệ tử của ông?"
"Đúng." Viên Trung Hoàng đáp thật.
"Tên này là do tôi phế. Hơn nữa, trong vòng năm ngày nữa, tôi sẽ diệt nhà họ Tề."
"Ông tự ra tay dứt điểm đi." Diệp Thiên Tứ điềm đạm nói.
Viên Trung Hoàng hít sâu một hơi, quay người bước đến trước mặt Tề Thanh Minh.
Tề Thanh Minh quỵ rạp dưới đất, máu lẫn nước dãi không ngừng rỉ ra nơi khóe miệng, nghiến răng gào rít: "Viên Trung Hoàng, mày dám động vào tao? Dám phản bội nhà họ Tề bọn tao?!"
"Cho dù mày là Trấn Giang Long, nhà họ Tề tao cũng sẽ rút gân rồng, bẻ gãy xương rồng của mày!"
"Đừng quên, sư tôn của em trai tao Tề Nhàn chính là đường chủ Chân Võ Đường Nam Châu!"
Hắn thậm chí còn dám uy hiếp Viên Trung Hoàng.
Sắc mặt Viên Trung Hoàng không đổi: "Tề thiếu gia, đã nói tới nước này, tôi Viên Trung Hoàng cũng không thẹn với lòng. Nghĩa thầy trò đến đây chấm dứt!"
"Hãy nói với ông nội cậu chuẩn bị hậu sự đi, trong vòng năm ngày, nhà họ Tề ắt diệt!"
"Không chỉ Diệp tiên sinh nói vậy, tôi, Viên Trung Hoàng, cũng nói vậy!"
Bịch!
Lời dứt, Viên Trung Hoàng tung chân đá, Tề Thanh Minh bị đá văng ra!
Hắn bay hơn mấy mét, rơi bịch xuống đất.
"Phụt! Phụt!"
Tề Thanh Minh phun máu như suối, lồng ngực lõm xuống, không biết gãy mấy cái xương sườn!
"Mày… mày…"
Hắn chỉ Viên Trung Hoàng, mắt trợn trắng rồi ngất lịm.
Vài tên tùy tùng cố nhịn đau bò dậy, khiêng Tề Thanh Minh với tứ chi bị phế, lồng ngực lõm sâu, hấp tấp bỏ chạy.
Diệp Thiên Tứ chỉ mâm thức ăn trên bàn, điềm nhiên: "Món ngon thế này đừng để phí. Ông Viên với gia chủ nhà họ Lương, hai người ngồi xuống ăn cùng chứ?"
Lương Hiển Vinh lúc này mới hoàn hồn, bước lên cúi người rót rượu, cung kính nói: "Diệp đại sư, ngài và cô Lâm cứ thong thả dùng bữa, tôi đứng hầu là được."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất